20/11 không hoa của thầy cô hàng chục năm cắm bản
Lấy vợ giáo viên... sướng lắm | |
Thăm hỏi giáo viên có hoàn cảnh khó khăn |
Cô Đỗ Thị Thúy Hiền (38 tuổi), giáo viên Trường Phổ thông dân tộc bán trú Lũng Hồ (Yên Minh, Hà Giang) có dáng người nhỏ bé, chỉ nặng chưa đầy 40 kg. Gác lại hạnh phúc bản thân và bệnh tật của riêng mình, cô Hiền đã 13 năm cắm bản, dạy các lớp học bên vách núi tai mèo ở nơi địa đầu tổ quốc.
Cô Hiền có dáng người nhỏ bé, chỉ nặng hơn 40 kg. Ảnh: Hoàng Phương. |
Ra trường năm 2002, cô rời Tuyên Quang, bắt đầu dạy các lớp học ở Hà Giang. Nhớ lại ngày đầu tiên lên trường phải leo đường mòn đá tai mèo lởm chởm, cô đã bật khóc vì mệt mỏi, chán nản. Tháng đầu tiên lên trường còn không có gạo, các cô chỉ ăn toàn ngô như đồng bào Mông. Tuổi thanh xuân của cô và đồng nghiệp cứ trôi qua trong ánh đèn dầu leo lắt và những đêm dài lê thê.
Gắn bó với điểm trường Khẩu Khứ được vài năm thì sức khỏe cô bắt đầu giảm sút, chỉ có hơn 30 kg. Sau thời gian điều trị, cô mới biết mình bị ảnh hưởng chất độc da cam từ người cha từng đi chiến trường. Sức khỏe không tốt, trái nắng trở trời là cơ thể đau nhức, nhiều hôm cô sốt gần một ngày mới có người phát hiện ra. Cuộc sống quá khó khăn, mấy lần cô dự định gấp quần áo, xách túi về xuôi. Nhưng học trò biết, mếu máo "Cô đi rồi thì bọn em học với ai", thế là cô ở lại.
"Nói không nản là nói dối. Nhưng mà sống ở đâu lâu thì ắt sinh tình. Đất và người chân thật nơi đây trở thành quê hương thứ hai của mình, học trò, đồng bào là người thân", cô chia sẻ thật lòng.
Thầy Xuân được tuyên dương vì những đóng góp cho giáo dục vùng cao |
Mái tóc điểm bạc, thầy Lò Văn Xuân (58 tuổi), giáo viên Tiểu học Mường Lèo (Sốp Cộp, Sơn La) có 35 năm gắn bó với vùng cao. Trường nằm cách trung tâm huyện gần 60 km, là nơi xa nhất của huyện, tổng cộng 9 điểm trường thì có 6 điểm giáp đường biên.
Gắn bó với Mường Lèo từ những năm 1977, biết bao thế hệ học trò nơi đây lớn lên dưới sự chăm sóc, dạy dỗ của thầy. Ông giáo già thông thạo cả tiếng Thái, Mông và Khơ Mú, giao tiếp, sinh hoạt chẳng khác người bản địa là bao.
Thầy chia sẻ, giáo viên cắm bản ngoài nhiệt huyết thì quan trọng là sự kiên trì. Kiên trì để không bỏ học sinh nơi đây và kiên trì để vượt qua chính mình. Già nửa cuộc đời gắn bó với học sinh miền núi, thầy chứng kiến nhiều đồng nghiệp vì những khó khăn mà bỏ cuộc giữa chừng, không chịu được gian khổ phải bỏ cuộc về miền xuôi hoặc xin làm công việc khác.
"Ngày 20/11, thầy cô khác có hoa, có quà, đồng bào nơi đây còn mải mê đi nương rẫy, học sinh còn không biết đó là ngày gì. Nên nhiều lúc đồng nghiệp động viên nhau, vượt qua những phút chạnh lòng, vượt qua tất cả để tiếp tục công việc", thầy chia sẻ.
Cô Lê Thị Hằng (54 tuổi), giáo viên trường Tiểu học Đồng Lương (Lang Chánh, Thanh Hóa) có thâm niên cắm bản chẳng kém thầy Lò Văn Xuân. 33 năm trăn trở với nghề cũng là từng ấy thời gian cô gắn bó với miền núi. Bước chân cô Hằng đặt lên khắp các bản từ xã Yên Thắng đến Đồng Lương. Những ngày đầu đi dạy, cô từng bật khóc khi nhìn học trò bốc cơm ăn với muối. Học sinh người dân tộc nghèo, thiếu ăn, đôi khi còn đói lả trong lớp học. Nhiều hôm tan giờ học, các cô ở trường nấu cơm, học trò cũng ở lại, vậy là cô trò ăn cùng nhau.
Cô Lê Thị Hằng 33 năm là giáo viên cắm bản. Ảnh: Hoàng Phương |
Bữa cơm chỉ có chút rau và vài con cá khô, nhưng học trò ăn được mấy bát, nhìn mà ứa nước mắt", cô kể và nghiệm rằng đó là cuộc sống của hàng trăm học sinh ở những vùng xa khó khăn nhất, trải khắp miền Tây xứ Thanh này, từ Lang Chánh, đến Bá Thước, Quan Sơn, Mường Lát.
Khi về Đồng Lương dạy học, cô dạy ở tất cả các điểm trường lẻ của xã, nhiều nhất là bản Thung. Nơi đây có 24 học sinh được chia làm 5 lớp, đông nhất 8 em, ít nhất 4 em. Trong cặp cô lúc nào cũng có vở, bút và đồ dùng học tập để cho học sinh. Trò của cô lên lớp đều đều, còn có em học lực khá, giỏi, là nguồn động viên lớn nhất cho cô Hằng suốt nhiều năm cắm bản.
Chỉ còn một năm nữa là cô Hằng sẽ về hưu. "Rồi đây, không biết những người trẻ sau này có chịu được kham khổ mà gắn bó với học trò hay không. Nếu các thầy cô buông tay, không biết lũ trẻ sẽ ra sao", cô trăn trở.
Hoàng Phương
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Mối đe dọa từ những vật lạ rơi xuống từ nhà cao tầng
Đặc sắc các sản phẩm tại Hội chợ trái cây, nông sản an toàn các tỉnh, thành phố năm 2024
Tự động hóa quy trình chi trả quyền lợi bảo hiểm với công nghệ OCR thế hệ mới
Tứ kết UEFA Nations League: Mong chờ cuộc đối đầu giữa Đức và Italy
“Manifest” được chọn là từ của năm 2024
Bảo tồn và phát huy di sản văn hóa quận Bắc Từ Liêm
Cụm thi đua số 7 LĐLĐ thành phố Hà Nội: Làm tốt công tác đại diện, bảo vệ người lao động
Tin khác
Lịch thi đánh giá năng lực năm 2025 của Trường Đại học Sư phạm Hà Nội
Giáo dục 22/11/2024 19:28
Trao giải cuộc thi viết “Những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường” năm 2024
Giáo dục 22/11/2024 19:01
Cô giáo mầm non với nỗ lực giữ gìn nét đẹp dòng tranh dân gian Hàng Trống
Giáo dục 22/11/2024 06:05
Chung tay nâng cao chất lượng giáo dục Thủ đô
Giáo dục 21/11/2024 07:42
Nền tảng góp phần nâng cao chất lượng giáo dục
Giáo dục 20/11/2024 16:21
Lớp học tiếng Anh miễn phí dành cho các học viên khiếm thị
Xã hội 20/11/2024 14:20
Hà Nội: Biểu dương nhiều nhà giáo lĩnh vực giáo dục nghề nghiệp
Giáo dục 19/11/2024 22:02
Ba Đình: Tuyên dương điển hình tiên tiến, nhà giáo tiêu biểu năm 2024
Giáo dục 19/11/2024 18:50
“Người lái đò” tận tâm và nhân hậu
Giáo dục 19/11/2024 16:40
Quận Bắc Từ Liêm tuyên dương điển hình tiên tiến, nhà giáo mẫu mực
Giáo dục 19/11/2024 15:36