Yêu như ngày hôm qua
Có những vết thương làm ta đau cả đời | |
Ngày một người bước ra khỏi cuộc đời một ai đó |
Sáng tôi thức giấc, bình minh đón chào bằng ban mai rạng rỡ. Tiếc hơi ấm đêm qua, tôi cuộn mình trong chăn thêm một lúc nghĩ vu vơ. Tách cà phê đầu ngày thơm nức quyện trong hương hoa ban công nở. Qua cánh cổng tím biếc sắc bông mai xanh, ngõ nhỏ dậy tiếng lao xao. Trong cái ồn ào dễ chịu ấy là tôi, là anh. Như hôm qua, giữa bao người, mình cùng nhau chung lối tới chỗ làm. Đồng nghiệp trêu chọc, hối thúc. Mình còn giấu lời yêu trong tim riêng, nào dễ vội với nhau.
Anh không đặc biệt. Tôi cô gái bình thường.
Buổi trưa cơm tiệm, tôi lau cái thìa, anh so đôi đũa. Câu chuyện vụn vặt dường trở nên thú vị. Ly trà đá vắt sang chiều. Mây mùa mưa kéo nhau về, đôi lúc đột ngột đổ mưa sớm. Chiếc dù tươi màu nắng xòe tán che cả hai. Dù không ai bảo ai, mình vẫn cùng nhau sóng vai bước chậm lại.
Ảnh minh họa: Hồng Ngát |
Chiều tan tầm không vội vàng với hai kẻ cố ý nhường mọi người về trước. Ánh ngày còn nấn níu chưa tan hết vào bóng tối, phố xá đã vội lên đèn. Quán cóc vỉ hè chộn rộn. Tiếng bát đũa va nhau lanh canh. Mùi thơm quyến rũ bay vào mũi. Cô hàng cơm xởi lởi mời. Chị bán vé xòe xấp xổ số như cánh quạt trên tay. Anh chàng xe hủ tiếu bận rộn sắp mớ rau ăn kèm vào túi nilon kịp vợ đưa hàng cho khách. Bác bán chè tất bật múc, đóng bịch, cột dây thun. Chú bắp nướng tay xoay, tay quạt.
Ta không vô tình đi làm cùng lúc hay đi về cùng nhau. Vậy mà trời xui đất khiến chi, cứ vờ như vô tình. Vô tình chung bàn. Vô tình cùng thích một món ăn. Vô tình cùng yêu một thức uống. Vô tình lắng nghe một bản nhạc. Vô tình xúc động trước một trang văn. Vô tình thèm dạo bộ thêm lúc nữa. Vô tình muốn ở bên nhau. Vô tình tiếp diễn những vô tình hữu ý.
Trong nỗi nhớ về anh có giọt trăng rơi rất khẽ, nhẹ hạ cánh trên khung cửa sổ. Ánh điện ngoài lộ hắt tận sâu vào ngõ nên trăng có thẹn thùa. Gió lởn vởn trên ngọn cây, dường muốn gọi giọt trăng cùng đùa vui nhưng ngần ngại, e câu từ chối. Gấp cuốn sách trên tay, tôi khép mắt, để mặc nỗi nhớ tùy ý nhấn chìm. Ngày mai, ta sẽ lại vô tình gặp nhau ngoài ngõ như hôm nay.
Trong giấc mơ bên anh có cánh diều tuổi thơ phất phơ cái đuôi thanh nhã trên nền trời xanh biếc. Con đê dài ngút ngát hoa cỏ may. Mương nước nhỏ thấp thoáng chú cá bé tí teo bướng bỉnh lội ngược dòng. Cánh đồng thơm hương lúa. Mẹ tôi nón lá ngả sau ót, một tay chắn nắng chiều le lói chút sức tàn, một tay vẫy gọi con thơ. Tôi hớn hở chạy tới, vậy mà người vòng tay ôm lấy tôi lại là anh. Từ bao giờ thế, anh – người vốn không cùng ký ức tuổi thơ với tôi, lại hiện hữu như thể là một phần.
Trong khát khao đóng dấu quyền sở hữu lên anh, tôi chiến đấu với con thú hoang tối ngày gào thét. Dẫu ai yêu đương cũng ghen tuông, tôi muốn giữ sự điềm đạm cố hữu.
Trong ước ao sẽ yêu nhau mãi mãi, tôi nhận ra chỉ cần được yêu ngay lúc này.
Thế giới vẫn chưa hóa hồng nhưng thời gian dường như tăng tốc. Tôi không còn giả vờ vô tình. Anh cũng giữ ánh nhìn thật lâu khi mắt chạm mắt. Nhịp sống ngày nào tất bật như chạy ào ào giờ chậm rù tựa vừa đi vừa ngủ gật. Tôi sốt sắng từ khi mới tỉnh giấc. Cái áo cái váy sao mà khó lựa chọn. Đôi tất đi dưới chân cũng tốn thì giờ đắn đo. Nắng mai vén tàng cây trước mái hiên ra chào, tôi vội vàng nên chỉ ngước nhìn một nửa giây. Hương hoa thơm quyện vào mũi, tôi chỉ kịp nhận thấy khi đã quay đầu đóng cánh cổng. Kim đồng hồ chỉ dịch chuyển chính xác khi trước tôi là nụ cười chói lóa và cánh tay vẫy chào hối hả của anh bên dòng người lại qua.
Thế giới có hóa hồng không khi tôi yêu anh, tôi chẳng còn lúc nào để xác nhận. Ngày lại ngày, cái tôi luôn tự nhắc nhở là hãy chậm lại. Sao phải yêu như thể không có ngày mai. Chậm thôi, để không bỏ lỡ khoảnh khắc nào. Chậm thôi, để cảm nhận trọn vẹn nhất. Chậm thôi, để không nghi ngờ chuyện tình mình không phải là sự thật.
Thế giới đã hóa hồng khi tôi từ tốn tận hưởng. Sợi nắng óng ả dệt những đường song song từ đỉnh ngọn cây đến mặt đất trong công viên giữa trưa. Hộp cơm tự làm chia đôi có vị ngọt rất bùi. Cơn gió hào phóng đến, đuổi đi những nồm nực. Nụ cười của em thơ có vầng hào quang đa sắc. Đôi mắt nghiêm nghị của cha vương màu khói ấm thân thương. Bàn tay cả đời lam lũ của chị hai luống tuổi là huy chương sống ghi công người phụ nữ tần tảo. Thằng cháu mỗi lần gặp đều giở trò quậy phá cũng vì muốn được dì quan tâm, chơi đùa cùng. Bà nội hay uốn nắn công dung ngôn hạnh cho cháu gái đâu vì quan niệm cổ hủ. Đến cả cái đầu hói bóng lộn của ông chủ công ty khó tính cũng có phần đáng yêu.
Chậm thôi, dẫu dòng đời vội vã lướt qua. Chậm thôi, dẫu người người mỗi ngày một tất tả. Chậm thôi, để yêu bình thường... như hôm qua.
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
HĐND thành phố Hà Nội thông qua một số Nghị quyết quan trọng
Bộ Y tế yêu cầu tập trung nguồn lực điều trị cho hơn 300 công nhân nghi ngộ độc tại Vĩnh Phúc
Cử tri và Nhân dân lo lắng về giá vàng liên tục biến động
Quan tâm chăm lo đảm bảo an toàn cho người lao động
TP.HCM: Bảo vệ cán bộ dám nghĩ, dám làm, dám chịu trách nhiệm
HĐND Thành phố tán thành kéo dài thời gian thực hiện quy định giá dịch vụ giáo dục tạm thời
Công an phường Hàng Bồ trao trả tài sản bị thất lạc cho nữ du khách Philippines
Tin khác
Hà Nội: Biểu diễn nghệ thuật chào mừng kỷ niệm 134 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh
Văn hóa 15/05/2024 11:24
Những căn hầm đặc biệt trong Hoàng thành Thăng Long
Hà Nội 14/05/2024 12:09
Mùa vàng dệt hương
Văn hóa 14/05/2024 10:50
Gỡ vướng chính sách để phát triển thiết chế văn hóa, thể thao
Văn hóa 14/05/2024 10:49
Phục dựng mô hình nghề truyền thống làm giấy Dó của vùng Bưởi xưa
Xã hội 14/05/2024 06:43
Ý nghĩa của đại lễ Phật Đản
Văn hóa 13/05/2024 06:45
Tổ chức Ngày hội Gia đình Việt Nam năm 2024
Văn hóa 10/05/2024 19:58
Festival Huế 2024: Nhiều giá trị văn hóa được lan tỏa rộng rãi
Văn hóa 09/05/2024 17:05
Sáng tác tranh cổ động tuyên truyền kỷ niệm 70 năm Ngày Giải phóng Thủ đô
Văn hóa 09/05/2024 16:09
300 đại biểu tham dự Hội thảo Văn hóa năm 2024
Văn hóa 09/05/2024 13:29