Truyện ngắn: Ngày gặp lại

(LĐTĐ) Chiều hôm ấy, Lan tan sở trên đường trở về nhà, cô thấy một người đàn ông đi theo mình. Anh ta mặc một chiếc áo choàng dài đến gót chân, tóc lòa xòa, dáng cao gầy, quàng chiếc khăn len dài quá thắt lưng. Lan nghĩ, kẻ đó đang theo dõi cô, hoặc có thể vô tình chung đường.
truyen ngan ngay gap lai Chuyến đi định mệnh
truyen ngan ngay gap lai Chúng ta là những áng mây
truyen ngan ngay gap lai Truyện ngắn: Bỗng nhiên thấy mưa lãng mạn

Chiều hôm ấy, Lan tan sở trên đường trở về nhà, cô thấy một người đàn ông đi theo mình. Anh ta mặc một chiếc áo choàng dài đến gót chân, tóc lòa xòa, dáng cao gầy, quàng chiếc khăn len dài quá thắt lưng. Lan nghĩ, kẻ đó đang theo dõi cô, hoặc có thể vô tình chung đường. Liệu gã kia có biết cô là cảnh sát không? Biết đâu cô đã từng đưa người thân của hắn vào tù, hắn muốn trả thù cô? Hoặc hắn không biết cô là ai, hắn là kẻ bệnh hoạn đi theo một cô gái để dở trò. Không muốn suy đoán thêm nữa, Lan đứng lại, quay hẳn mặt về phía hắn. Hắn khẽ khựng lại một chút rồi bước tiếp.

truyen ngan ngay gap lai

Mặt đối mặt.

“Anh theo dõi tôi phải không?”. Lan đứng giữa đường, chân hơi dạng ra, tay khoanh trước ngực. Dáng cô hơi ngông nghênh. Hắn bối rối: “Không phải, thật ra là.. không hẳn. Tôi chỉ muốn tặng cô thứ này”. Hắn rút từ trong áo choàng ra một bó hoa nhỏ được gói rất khéo. Lan nhìn hắn, nhìn bó hoa, không nói gì. Cô muốn hắn tự nói lý do vì sao.

“Cảm ơn cô đã cứu mạng tôi”. “Cứu anh ư? Khi nào vậy?”. “Trong tai nạn ô tô”. Lan cố gắng nhớ lại, nhưng cô không sao nhớ nổi. Trong vòng hai năm, cô xử lý hiện trường gần 20 vụ tai nạn giao thông, làm sao cô nhớ nổi anh ta là ai trong số các nạn nhân. “Thật thế sao?”. “Thật”. Anh ta vẫn chìa bó hoa, muốn cô nhận lấy.

Lan đưa tay cầm bó hoa, cô gật gật đầu thay cho lời cảm ơn. “Tạm biệt cô”. Anh ta vội vã quay gót. Lan vừa bước đi vừa mỉm cười. Dù sao bó hoa này cũng khiến cho cuộc sống đơn điệu của cô có chút hơi ấm.

Hôm ấy chỉ là lần đầu tiên bắt đầu mối quan hệ kỳ lạ giữa Lan và Trung– tên người đàn ông điển trai và kỳ lạ ấy. Trung vẫn thường chờ Lan trên đường cô đi làm về. Hôm thì anh mua tặng cô món quà nhỏ, hôm thì đồ ăn, hôm thì cà phê nóng đựng trong cốc giấy. Sự có mặt của Trung khiến Lan cảm thấy khá thú vị. Thỉnh thoảng cô cùng anh đứng rất lâu dưới cây cột đèn để trò chuyện. Nhưng bất kể khi nào cô hỏi về gia đình, công việc và cuộc sống của anh, anh cũng đều không trả lời.

Trung có đôi mắt buồn, buồn đến mức gần như dáng vẻ của một chiều đông xám. Anh cũng ít khi cười, chỉ khi nào Lan chọc cười nhiệt tình anh mới chịu nhếch mép. Thật ra Lan không quan tâm nhiều đến Trung, cô ví anh như chiếc ghế độc nhất vô nhị đặt trên đường cao tốc để cô dừng chân nghỉ một chút. Cô quá bận rộn với những vụ án cho nên không có thời gian quan tâm đến bất kỳ gã đàn ông nào.

Có một đêm đông rất lạnh, Trung chờ Lan ở hàng rào gần cổng. Cô bảo anh vào nhà uống cà phê. Đó là khởi đầu cho một mối quan hệ rất buồn cười. Lan chưa bao giờ định nghĩa nó là gì. Cô sợ anh cứ thế này sẽ bị lạnh, hơn nữa cô vẫn sống ở nhà trọ, cơ bản là không có thứ gì quý giá hay cần giấu giếm, cô đưa cho anh một chiếc chìa khóa.

Thường thì anh nấu vài món đồ ăn mà cô thích, pha sẵn cốc sữa để cô về uống nếu về quá muộn. Cô chưa từng cảm ơn anh về điều đó. Đổi lại, mỗi khi cô hỏi anh là ai, anh đều không trả lời. Rốt cuộc thì anh là ai có liên quan gì đến cô không? Chỉ cần cô nhìn vào mắt anh và tin anh là đủ. Cuộc chiến với tội phạm ngày nào cũng lặp đi lặp lại một vài vụ án nhàm chán nhưng lại quá bận rộn, đến mức thi thoảng cái ý nghĩ tra lý lịch của Trung vừa mới nảy ra đã bị công việc cuốn đi.

truyen ngan ngay gap lai

Một hôm, Lan về nhà sớm và lên giường ngủ một giấc vì mệt mỏi. Trung mở cửa bước vào, trên tay là chiếc bánh pizza và cốc cà phê còn nóng. Cô nằm trên giường, quay ra hỏi anh: “Có gì ăn thế? Pizza à? Cả cà phê nữa à? Đưa cho em”. Anh không đưa cho cô. Anh có vẻ giận dữ. “Em có nhớ chúng ta hẹn nhau trưa nay đi ăn cơm không?”. “Em quên mất”. Cô nói thế, đơn giản là cô quên. “Em chỉ nói thế được thôi sao?”. “Đưa cà phê cho em”. Cô nhắc lại. “Không, em không xứng đáng được uống”. “Vậy thì Piza, em đói quá”. “Piza cũng không xứng đáng được ăn”. “Anh mang đến đây cho em còn gì?”. “Anh tưởng em sẽ ăn năn vì quên cuộc hẹn trưa nay chứ”. “Thì em ăn năn một chút, được chưa?”. “Đến khi nào em mới biết cách đúng hẹn?”.

Trung cầm túi đồ ăn quay ra. “Anh về đây”. “Ừ”. Tiếng bước chân anh chầm chậm bước ra phía cửa. Lan vùi mặt vào trong chăn. Cô đếm một, hai, ba… thế nào anh cũng quay lại. Im lặng. Anh không quay lại thật sao? Cô hé mắt ra khỏi tấm chăn. Bóng anh đã khuất khỏi cánh cửa. Anh dám bỏ đi thật sao? Cô chồm dậy, nhìn ra cửa sổ. Anh đã đi xuống đến sân.

Cảm giác của cô là gì nhỉ? Lan khẽ bứt mấy sợi tóc trên đầu. Cô đang nghĩ xem bây giờ cô phải làm gì. Cô để anh đi thật sao? Rồi liệu anh có quay lại nữa không? Cái dáng cao gầy ấy, với chiếc áo choàng dài đến gót chân, đã ở trong đầu cô từ bao giờ rồi nhỉ?

Cô thấy vui mừng khi anh đang đi bỗng đứng lại. Nhưng cô mừng hụt rồi. Anh tiếp tục bước đi, trên tay là túi đồ ăn. Cô chạy ào ra cửa, xuống đến sân. Anh đã đi đến cái cột đèn trên hè phố. “Anh đứng lại cho em”. Anh đứng lại, quay mặt về phía cô. Anh không cười. Cô nhào đến. “Đưa đồ ăn cho em”. Anh giơ túi đồ ăn ra, nhử cô dơ tay cướp rồi rụt lại. Cô chỉ còn cách tiến gần để lấy. Vậy là cô đang ở gần anh quá, anh chỉ với một tay là cô đã ở trong lòng anh. Cô chỉ đứng đến ngang ngực anh, mặt cô úp vào tấm áo choàng rộng. Mùi thơm quyến rũ của mùa đông. “Anh là ai?”. Cô lại hỏi. Anh bất chợt đẩy cô ra, chạy băng băng về phía con đường anh đã đến.

“Trung, đứng lại cho em”. Cô vụt đuổi theo anh, bản năng của cô, khi cô có cảm giác ai đó sai trái và bỏ chạy, cô sẽ đuổi theo. Anh chạy qua mấy dãy phố, chiếc áo choàng dài tung tay trong đêm tối, chập chờn như bóng ma. Anh vừa chạy vừa vẫy taxi, một chiếc xe đã đỗ. Cô lao theo nhưng không kịp nữa. Cô thấy một thanh niên vừa dừng chiếc xe gắn máy đỗ dưới lòng đường, chưa kịp tắt máy, cô nhào đến, rồ ga phóng đi khiến anh ta đứng như trời trồng, mấy phút sau mới thốt lên được một câu: “Cướp”….

Cô sẽ không để mất dấu anh. Nhưng đuổi theo Trung để làm gì? Cô cũng không biết nữa.

Anh xuống xe ở một con phố, ngay trước ngôi nhà lớn. Anh mở cửa bước vào rồi đóng sầm cửa lại. Lan lao đến, khựng lại trước cửa nhà anh. Rốt cuộc cô làm gì ở đây nhỉ? Cô muốn bước vào trong xem anh là ai? Nhưng cũng muốn quay gót. Cô sợ phía sau cánh cửa ấy có điều gì mà cô không muốn biết. Cô không thể quyết định được nên đứng đó một hồi lâu.

Có tiếng kẹt cửa, Lan giật mình vội định quay đi. Nếu người mở cửa là vợ của anh thì sao? Cô sẽ phải đối mặt với chuyện này thế nào. Cô nhìn như chết trân vào cánh cửa mầu xám dần mở ra. “Cháu vào nhà đi”. Đó là một người phụ nữ phúc hậu. “Dạ, cháu ư?”. Lan hỏi lại. “Là cháu đấy, Lan”. Người đàn bà thân thiện dắt tay cô vào nhà.

“Trung kể cho bác nghe về cháu rất nhiều. Mấy tháng nay, nó như sống lại vậy”. Lan mới biết, người phụ nữ ấy là mẹ của Trung. Bà kể cho cô nghe về vụ tai nạn cách đây một năm. Khi ấy Trung lái xe gây tai nạn khiến em gái mất, bố bị thương nặng. “Nó không bao giờ tha thứ cho bản thân. Nó cũng không dám đối mặt với chuyện đó nữa. Vì thế, nếu yêu nó, cháu phải kiên nhẫn”. “Đó là lý do anh ấy không bao giờ cho cháu biết anh ấy là ai bởi anh ấy còn không dám đối mặt với chính mình. Anh ấy sợ chính bản thân anh ấy”. Lan nói.

Lan ra về, lòng bỗng nặng trĩu và đau đớn. Rốt cuộc cô đã yêu Trung từ khi nào? Khi anh bảo cô không xứng đáng được ăn bánh, uống cà phê của anh, hay từ khi anh bước ra khỏi nhà cô, hay khi cô biết anh đã trải qua nỗi đau thế nào? Hoặc cô đã yêu anh từ trước đó rất lâu rồi?

Lan lục lại hồ sơ của tất cả các vụ tai nạn giao thông, những bức ảnh lưu trữ và các bài báo. Không hiểu sao cô không thể nào nhớ nổi vụ tai nạn có Trung. Ký ức của cô có vấn đề hay là Trung không có mặt trong vụ tai nạn ấy. Theo như mẹ anh nói thì lúc đó anh lái xe gây tai nạn. Ít nhất anh cũng phải lên công an lấy lời khai hoặc cùng là nạn nhân của vụ va chạm, có hồ sơ bệnh án chứ? Không có manh mối nào về vụ tai nạn của Trung, ngay cả tên của em gái anh cũng không hề xuất hiện trong bất cứ hồ sơ nào.

Điều này khiến Lan cảm thấy nghi vấn. Cô cần phải hỏi anh cho rõ. Nhưng mấy ngày này Trung không đến cũng không gọi điện. Lan đành phải gọi cho Trung. Anh không trả lời, cô nhắn tin. “Em xin lỗi. Em biết chuyện của anh, nhưng em còn một vài thắc mắc. Chúng ta có thể gặp nhau được không?”. “Không”. Trung nhắn lại. Cô có cảm giác như có một sự hậm hực trong tin nhắn đó. Rốt cuộc thì cô đã làm gì sai?. “Anh hãy đến nhà em đi”. “Không”. “Vậy em sẽ đến nhà anh”. Im lặng.

Một tuần sau Lan mới thu xếp được thời gian trở lại nhà Trung. Bên ngoài cửa treo tấm biển “Bán nhà. Liên hệ số điện thoại....”. Cửa khóa im ỉm. Chẳng nhẽ anh trốn chạy khỏi cô thật sao? Anh đã chuyển đi đâu?

“Trung, sao anh lại bán nhà? Anh đang ở đâu?”. Khoảng 20 tin nhắn và cuộc gọi của Lan rơi vào im lặng. Cảm giác mệt mỏi xâm chiếm lấy cô. Cô có nên mặc kệ anh, từ bỏ mối tình này. Chẳng phải bấy lâu nay anh theo đuổi cô, cô cũng không bận tâm, bây giờ vì lý do gì mà cô cố gắng truy tìm anh. Điện thoại của anh vẫn đổ chuông nhưng không bao giờ bắt máy, kể cả khi cô dùng số khác để gọi. Kỳ lạ.

truyen ngan ngay gap lai

Hàng ngày, cô vẫn đi làm về muộn trên con đường cũ với những cột đèn đường đỏ quạch. Thỉnh thoảng, cô nhớ anh, nhớ bóng dáng của anh với tấm áo choàng rộng. Cô nhớ khi cô về nhà, anh loay hoay làm món ăn trong bếp nhà cô.

“Anh biến đi đâu thế? Lạnh quá!”. Thỉnh thoảng Lan vẫn nhắn tin như thế, dù biết không bao giờ anh trả lời cô. Mùa đông ngày càng lạnh hơn, hàng ngày cô vẫn đi đi về về vào những giờ nhất định, cô dường như quên mất ngày hôm qua, cứ lặp đi lặp lại nỗi nhớ của ngày hôm qua. Đôi lúc cô tự hỏi vì sao không có người thân nào ở bên cạnh cô. Hôm ấy, Lan đang trên đường đến cơ quan như mọi khi, cô thấy bóng anh ngay phía trước. Cô vụt đuổi theo. Anh đi rất nhanh, đi như chạy. Anh chạy băng băng qua những con phố, đôi lúc cô còn tưởng chừng như anh bay qua những chiếc ô tô để tiến về phía trước. Và cô cũng thấy mình có khả năng truy đuổi tài tình. Cô đuổi theo sát anh.

Anh lao vào bệnh viện, rẽ mấy lần, cuối cùng cũng dừng lại ở một phòng bệnh rồi dừng lại, đứng bên ngoài nhìn vào trong. Lan thoáng nghĩ, nhà anh có người bị bệnh nên anh mới xa cách cô lâu thế. Cô tiến sát phía sau anh, nhìn vào phía trong. Đầu óc cô choáng váng, mắt cô mờ đi. Chuyện gì đang diễn ra ở phía sau tấm kính kia?

“Anh Trung...”. Cô gọi khẽ. Anh quay đầu lại, nhìn thấy cô. Ánh mắt anh dường như chôn chặt trên gương mặt cô. Anh bỗng nắm chặt lấy hai vai cô. “Lan, nhìn anh này”. Nước mắt cô cứ thế tuôn như suối. “Trong vụ tai nạn ấy, em là người đến hiện trường đầu tiên. Anh bị kẹt trong xe, em đã vào trong cứu anh và chiếc xe phát nổ. Chúng ta bị thương đến nay cũng không thể tỉnh lại”, anh tiếp tục nói. “Không...” - Cô gào lên. Anh ôm choàng lấy cô. Qua vai anh, cô nhìn thấy chính mình nằm bất động trong phòng, anh nằm chiếc giường kế bên cô. Anh và cô là hai cơ thể thực vật. “Lan, giờ không phải lúc đau thương thế đâu. Anh cần em cố gắng. Cố gắng lên, cùng anh, được không?”.

Cô thấy ôm chặt lấy anh, gật gật đầu, thấy mọi hình ảnh đều nhòe đi trước mắt, một cơn đau đớn mệt mỏi xâm lấn toàn thân.

Lan tỉnh giấc, cô vừa mơ một giấc mơ khủng khiếp, cô mơ mình đã chết, mơ thấy một người…. Cô đưa tay dụi dụi mắt, khoảng không phía trên cao mờ mờ ảo ảo rồi hiện rõ ra. Cô nhìn xung quanh. Mẹ cô, chị cô, đứa cháu trai, cô bạn thân…. Tất cả mọi người ở đây. Mẹ cô òa khóc: “Cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi”. Đầu óc cô quay lại hiện trường vụ tai nạn hôm ấy như một cuốn phim. Một người đàn ông kẹt trong xe, cô chui qua cánh cửa, cố gắng nắm lấy tay anh ta. Rồi ngọn lửa bùng lên, rất nóng… Hình như cô ngủ đã lâu lắm rồi. Cô chống tay ngồi dậy.

“Con từ từ thôi”. Mọi người xúm lại đỡ cô. “Con nằm đây bao lâu rồi?”. “Mười một tháng hai ngày”. “Anh ấy sao rồi?”. Cô lại hỏi. “Ai?”. Mọi người ngơ ngác hỏi lại. “Người bị kẹt trong xe, anh ấy sao rồi?”. Cô sốt ruột hỏi. “Anh ấy vừa chuyển phòng tối hôm qua”, chị cô nói. “Anh ấy tỉnh lại rồi phải không?”. “Không, hình như người nhà quyết định để anh ấy ra đi”. Không khí trở nên trầm buồn. Nhưng dù sao, đối với gia đình Lan, việc cô tỉnh lại vẫn là một niềm vui lớn khỏa lấp mọi thứ.

“Em cần gặp anh ấy” - Lan nhìn chị gái cầu khẩn. Chị gái cô gật đầu: “Được, để chị liên hệ với bác sỹ. Em cứ nghỉ ngơi đi”.

Hai giờ sau, cô mới được phép vào thăm người ấy. Gương mặt điển trai mà cô nhìn thấy trong mơ giờ nhợt nhạt như một pho tượng. Phía bên má trái của anh là vết sẹo do bỏng đã lên da non. Cô nhìn ngắm khuôn mặt anh, trong lòng không khỏi xót xa. Cô nắm tay anh khe khẽ thì thầm: “Anh tỉnh dậy đi, tôi hứa sẽ ăn bánh pizza anh làm, uống cà phê của anh, không lười biếng, không lỡ hẹn….”.

Ngày ấy, nếu cô không nhìn thấy anh đang nỗ lực ra khỏi chiếc xe bẹp dúm, nhìn thấy ánh mắt khát khao sự sống cho đến giây phút sinh tử cuối cùng của anh, nếu cô không quyết định vào trong, cố với lấy đôi bàn tay nhuốm đầy máu đang cố vươn tới sự sống, thì có lẽ bây giờ anh đã ở thiên đường, còn cô vẫn không một lần biết đến một sinh mệnh đang chờ đợi cô ở đây.

“Mặc dù trong ngàn vạn người, chúng ta đi qua nhau, anh có biết, trên thế giới này chỉ tồn tại một người, người đó sinh ra dành cho anh, mà anh cũng là vì người đó mà sinh ra, chỉ duy nhất một người như vậy. Gặp gỡ được chính là may mắn cả đời, bỏ lỡ, vĩnh viễn không thể bù đắp lại, bất luận kẻ nào cũng không có khả năng thay thế được. Nếu anh cố tình bỏ lỡ sinh mệnh của mình, được thôi, nhưng còn sinh mệnh của tôi? Anh có quyền gì mà thay tôi quyết định chứ?”, cô nói với anh.

Mấy ngày liên tục, Lan đều đến thăm Trung như thế, có hôm cô còn ngủ gật bên anh. Cô tin rằng sẽ có ngày cô và anh gặp lại.

Hôm ấy, trong lúc cô ngủ thiếp đi, dường như bàn tay của anh khẽ cựa quậy trong bàn tay cô.

Bảo Thoa

Có thể bạn quan tâm

Nên xem

10 sự kiện nổi bật của ngành khoa học và công nghệ năm 2024

10 sự kiện nổi bật của ngành khoa học và công nghệ năm 2024

(LĐTĐ) Năm 2024, ngành khoa học và công nghệ Việt Nam có nhiều sự kiện, dự án và sáng kiến đột phá góp phần thúc đẩy sự phát triển bền vững và đổi mới sáng tạo.
Về nơi "xứ sở nhà thờ" mùa Giáng sinh

Về nơi "xứ sở nhà thờ" mùa Giáng sinh

(LĐTĐ) Mùa Giáng sinh đang đến gần, không khí lễ hội tràn ngập khắp nơi, đặc biệt là tại các nhà thờ Công giáo. Nam Định - vùng đất được mệnh danh là “xứ sở của nhà thờ” - những ngày này càng thêm lộng lẫy với sắc màu rực rỡ, hứa hẹn trở thành điểm đến lý tưởng cho du khách muốn tận hưởng một mùa Noel đặc biệt.
Tiếp tục đổi mới mạnh mẽ hoạt động của Mặt trận theo phương châm hướng về cơ sở

Tiếp tục đổi mới mạnh mẽ hoạt động của Mặt trận theo phương châm hướng về cơ sở

(LĐTĐ) Ngày 23/12, Ủy ban Mặt trận Tổ quốc (MTTQ) Việt Nam thành phố Hà Nội tổ chức Hội nghị lần thứ hai, khóa XVIII, nhiệm kỳ 2024 - 2029.
Ba cựu Phó Giám đốc sở hầu tòa trong vụ "chuyến bay giải cứu" giai đoạn 2

Ba cựu Phó Giám đốc sở hầu tòa trong vụ "chuyến bay giải cứu" giai đoạn 2

(LĐTĐ) Ngày mai (24/12), Tòa án nhân dân thành phố Hà Nội sẽ mở phiên xét xử sơ thẩm các bị cáo trong vụ án "chuyến bay giải cứu" giai đoạn 2. Trong số 17 bị cáo, 3 cựu Phó Giám đốc sở ở tỉnh Thái Nguyên và Quảng Nam bị cáo buộc nhiều lần nhận tiền để giúp doanh nghiệp xin chủ trương cách ly y tế.
97 đề tài tham dự Cuộc thi Khoa học, kỹ thuật cấp Thành phố dành cho học sinh trung học

97 đề tài tham dự Cuộc thi Khoa học, kỹ thuật cấp Thành phố dành cho học sinh trung học

(LĐTĐ) 97 đề tài xuất sắc nhất đã được chọn tham dự Cuộc thi Khoa học, kỹ thuật cấp Thành phố dành cho học sinh trung học năm học 2024 - 2025. Các đề tài dự thi ở 4 nhóm lĩnh vực gồm: Vật lí - kỹ thuật cơ khí - phần mềm hệ thống; hóa học; sinh - y - môi trường; khoa học xã hội - hành vi.
Công đoàn ngành Xây dựng Hà Nội lên kế hoạch chăm lo cho người lao động dịp Tết Nguyên đán

Công đoàn ngành Xây dựng Hà Nội lên kế hoạch chăm lo cho người lao động dịp Tết Nguyên đán

(LĐTĐ) Với mục tiêu mang Tết đến cho mọi nhà, Công đoàn ngành Xây dựng Hà Nội đang tích cực triển khai Kế hoạch số 67 của Liên đoàn Lao động (LĐLĐ) thành phố Hà Nội, nhằm đảm bảo tất cả đoàn viên, người lao động (NLĐ) của ngành đều có một mùa Tết Nguyên đán Ất Tỵ 2025 ấm no, đủ đầy.
“Quả ngọt” sau hàng năm trời chữa nuốt nghẹn không rõ nguyên nhân

“Quả ngọt” sau hàng năm trời chữa nuốt nghẹn không rõ nguyên nhân

(LĐTĐ) Cô B.T.H (68 tuổi) đã chịu đựng tình trạng nuốt nghẹn suốt nhiều năm, dù đã thăm khám và điều trị nhiều nơi nhưng không thuyên giảm. Tuy nhiên khi đến Thu Cúc TCI, cô chỉ mất 2 tháng để chữa khỏi hoàn toàn tình trạng này.

Tin khác

Triển lãm “Thiên Quang”: Tôn vinh nghề thủ công truyền thống

Triển lãm “Thiên Quang”: Tôn vinh nghề thủ công truyền thống

(LĐTĐ) Triển lãm “Thiên Quang” khai thác câu chuyện về ánh sáng thiêng liêng của Trời và Đất soi chiếu Thăng Long - nơi hội tụ văn hóa, lịch sử và tinh hoa nghề thủ công truyền thống.
Đám cưới xưa và nay: Kỳ 2: Văn hóa như cái phễu, cần thời gian gạn đục khơi trong

Đám cưới xưa và nay: Kỳ 2: Văn hóa như cái phễu, cần thời gian gạn đục khơi trong

(LĐTĐ) Sau một thế kỷ đầy biến động, đám cưới của thế kỷ 21 đã mang dáng vẻ rất khác khi xưa. Nhiều gia đình chuộng việc tổ chức đám cưới ở các trung tâm tiệc cưới, các dịch vụ như chụp ảnh, quay phim, trang trí đám cưới mọc lên như nấm. Sự phát triển của kinh tế kéo theo quy mô của tiệc cưới cũng to hơn. Các gia đình cầu kỳ hơn trong các tiểu tiết như hoa trang trí, trang điểm, tráp cưới,..
Ngành Văn hóa, Thể thao và Du lịch: Một năm bội thu

Ngành Văn hóa, Thể thao và Du lịch: Một năm bội thu

(LĐTĐ) Năm 2024, ngành Văn hóa, Thể thao và Du lịch đã đạt được những kết quả quan trọng và toàn diện trên các lĩnh vực hoạt động. Với phương châm “Tăng tốc, sáng tạo, về đích”, ngành đã bám sát và triển khai đồng bộ, có hiệu quả các chủ trương của Đảng, chính sách pháp luật của Nhà nước.
"Con đường lịch sử": Bức tranh sử thi về 80 năm Quân đội anh hùng

"Con đường lịch sử": Bức tranh sử thi về 80 năm Quân đội anh hùng

(LĐTĐ) Tối 21/12 tới, tại Bảo tàng Lịch sử Quân sự Việt Nam sẽ diễn ra chương trình nghệ thuật đặc biệt "Con đường lịch sử" với quy mô hoành tráng, được truyền hình trực tiếp trên kênh VTV1. Chương trình do Bộ Quốc phòng và Đài Truyền hình Việt Nam phối hợp tổ chức, nhân kỷ niệm 80 năm Ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam và 35 năm Ngày hội Quốc phòng toàn dân.
Hội hoa xuân Ất Tỵ 2025 TP.HCM có chủ đề "Non sông gấm hoa, vui xuân an hòa”

Hội hoa xuân Ất Tỵ 2025 TP.HCM có chủ đề "Non sông gấm hoa, vui xuân an hòa”

(LĐTĐ) Ủy ban nhân dân (UBND) Thành phố Hồ Chí Minh (TP.HCM) vừa chấp thuận đề xuất của Sở Văn hóa và Thể thao Thành phố về thiết kế Hội Hoa xuân Tết Nguyên đán Ất Tỵ 2025.
Đám cưới xưa và nay: Kỳ 1: Cốt lõi trong hôn nhân chính là hạnh phúc của con người

Đám cưới xưa và nay: Kỳ 1: Cốt lõi trong hôn nhân chính là hạnh phúc của con người

(LĐTĐ) Ba tháng cuối năm luôn là mùa cao điểm cưới hỏi. Người người nhà nhà nhộn nhịp chuẩn bị lễ cưới, cỗ cưới, ảnh cưới, mừng cưới,... Trong những sự tất bật và không khí náo nức của những đám cưới, chúng ta nhận ra nhiều thứ đã thay đổi trong vòng chuyển động bất tận của xã hội này, và đám cưới cũng thế.
Điểm sáng của bức tranh Văn hóa, Thể thao và Du lịch Thủ đô năm 2024

Điểm sáng của bức tranh Văn hóa, Thể thao và Du lịch Thủ đô năm 2024

(LĐTĐ) Tại Hội nghị tổng kết công tác năm 2024 và triển khai nhiệm vụ trọng tâm ngành Văn hóa, Thể thao và Du lịch (VHTTDL) tổ chức sáng 18/12, Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố Hà Nội Vũ Thu Hà đã nhấn mạnh những thành tựu, kết quả tích cực của lĩnh vực VHTTDL Thủ đô đã đạt được trong năm qua.
Dấu ấn ngành Văn hóa, Thể thao và Du lịch năm 2024

Dấu ấn ngành Văn hóa, Thể thao và Du lịch năm 2024

(LĐTĐ) Sáng 18/12, Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch tổ chức hội nghị tổng kết công tác năm 2024 và triển khai nhiệm vụ trọng tâm năm 2025 của ngành Văn hóa, Thể thao và Du lịch. Thủ tướng Chính phủ Phạm Minh Chính dự và chỉ đạo Hội nghị.
Múa rối nước: Giữ hồn dân tộc trong đời sống đương đại

Múa rối nước: Giữ hồn dân tộc trong đời sống đương đại

(LĐTĐ) Múa rối nước - loại hình nghệ thuật độc đáo của văn hóa Việt Nam, đã tồn tại suốt hàng nghìn năm nay và gắn liền với nền văn minh lúa nước. Trong nhịp sống hiện đại, những nghệ nhân vẫn ngày đêm thổi hồn vào con rối, mang đến niềm vui cho người xem và giữ sức sống cho một nghệ thuật độc đáo của dân tộc.
Trưng bày chuyên đề "Gan vàng dạ sắt": Kết nối và truyền cảm hứng cho giới trẻ

Trưng bày chuyên đề "Gan vàng dạ sắt": Kết nối và truyền cảm hứng cho giới trẻ

(LĐTĐ) Trưng bày chuyên đề "Gan vàng dạ sắt" do Ban Quản lý Di tích Nhà tù Hỏa Lò tổ chức đã giới thiệu tới công chúng những dấu mốc lịch sử của lực lượng quân đội qua 80 năm, đặc biệt, tôn vinh 9 vị tướng tiêu biểu từng bị thực dân Pháp giam cầm tại các nhà tù. Sau khi thoát khỏi "ngục tù", trải qua rèn luyện và chiến đấu gian khổ, họ đã trở thành những nhà lãnh đạo quân sự tài ba, có nhiều đóng góp quan trọng cho sự nghiệp đấu tranh giải phóng dân tộc.
Xem thêm
Phiên bản di động