Xa cách an nhiên
Người mà anh chọn sẽ chẳng phải là em | |
Đơn phương có gì đâu mà tiếc | |
Yêu ai đó trọn đời không thay đổi |
Có rất nhiều tin nhắn tôi còn chưa kịp soạn. Nhiều điều định bụng sẽ làm, như là vì người ta mà sửa đi những lạnh nhạt của mình. Có lúc, tôi từng thấy người ta như mùa xuân làm cây thay áo mới. Những mầm sống nảy nở, tôi mong chờ, mỉm cười và hạnh phúc.
Điều yên bình nhất trên đời này, có lẽ chính là điều mà con người ta vẫn thường giấu trong lòng. Hoặc là cố tình cất giữ, hoặc là chưa kịp nói ra.
Ngày người còn đứng đợi, việc bên nhau là niềm vui. Ngày ta còn hi vọng và đam mê, mọi cảm xúc ghé đến đều đáng để nâng niu. Ta nhiều khi chẳng nhận biết được sự thật, là có lúc ánh mắt kia đã từng xa xăm một hướng nghĩ khác. Đôi tay ấy chưa kịp nắm thì đã muốn buông.
Tôi chưa kịp thay đổi, vẫn là cô gái lạnh nhạt, khô khan và dường như là không biết cách để quan tâm người khác. Hẳn là ai đó sẽ không vui khi tâm hồn đang nhiều khao khát mà lại bắt gặp một ánh mắt hờ hững.
Thế nên ta ít có cơ hội để trao cho nhau những ân cần. Một vài cảm mến ban đầu, nhiều lần giữ chặt trong lòng. Có nỗi nhớ trong lành, hai người đã tự mang. Chúng ta lang thang giữa một đại lộ có sự chen lẫn giữa thứ ánh sáng của hi vọng và ái ngại. Ta đã từng say mê bước đi trong cơn yêu buổi đầu.
Tôi từng nghe ai đó nói rất nhiều về những điều người sẻ chia với một người khác. Chúng ta cãi vã, điều này mới thật tệ! Những yêu thương chúng ta không trao cho nhau được, nhưng cãi vã thì lại có. Có khi cũng vì sâu trong lòng, ta dành tình cảm cho nhau. Lòng người vẫn dễ rối bời vì những tâm nguyện không trọn vẹn.
Những ngày sau, người không còn nghe thấy tôi khóc nữa. Có thể người nghĩ là tôi chưa từng rung động. Những lạnh nhạt của tính cách hóa ra vẫn tồn tại như thể khoảng cách của hai chúng ta từ đầu tới cuối.
Còn tôi, tôi tiếc một nụ cười bồng bềnh, tiếc cho nhân duyên mình gặp nhau. Tiếc cho một đoạn hạnh phúc đã từng xảy ra ngắn ngủi như những món đồ ăn đưa vội. Vì tôi nhớ có đôi mắt một người từng nheo lại dưới nắng. Rằng chúng ta từng bối rối trong một cái tựa đầu, hoặc bật cười trong những trêu đùa quá đỗi vô tư.
Sau này cả hai chúng ta có thể đều sẽ nghĩ lại. Lúc ấy có lẽ chúng ta sẽ hiểu cho nhau! Vậy thì đừng xem những thấu hiểu đó là muộn màng, đừng tiếc những ngày hôm nay như thể day dứt một nỗi đau.
An nhiên như thế, ta sẽ sớm lại được cảm giác bình yên ở nơi chốn không nhau, hoặc trong một cuộc tình mới.
Bảo Bảo
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Đào tạo về dinh dưỡng khoa học trong thể thao cho các câu lạc bộ bóng đá Việt Nam
Hà Nội: Gần 1.100 tỷ đồng chi trả trợ cấp cho người có công
Hơn 200 cán bộ được tập huấn công tác kiểm soát nhiễm khuẩn
Tập huấn kỹ năng thương lượng, ký kết Thỏa ước lao động tập thể cho cán bộ Công đoàn huyện Phúc Thọ
Thời tiết ngày 17/7: Khu vực Hà Nội có nơi mưa rất to
Thông cáo báo chí Kỳ họp thứ 43 của Ủy ban Kiểm tra Trung ương
Đã thông qua nghị quyết về thu hồi đất tái định cư liên quan Quốc lộ 6
Tin khác
Phát động Chương trình “Chung tay xoa dịu nỗi đau da cam năm 2024”
Cộng đồng 16/07/2024 20:27
Quý vật tìm quý nhân
Cộng đồng 16/07/2024 16:02
Khúc biến tấu của nắng
Cộng đồng 11/07/2024 11:49
Hành trình lấy “ngọc của trời”
Cộng đồng 11/07/2024 11:13
Nhiều dấu ấn đậm nét trong hoạt động đào tạo sau đại học
Cộng đồng 10/07/2024 14:47
Những ai thuộc trường hợp tiếp xúc gần với người mắc bệnh bạch hầu?
Cộng đồng 10/07/2024 09:53
Sống tỉnh thức
Cộng đồng 10/07/2024 06:48
Vũ khúc hoa dâm bụt
Cộng đồng 09/07/2024 08:52
Để Côn Đảo mãi xanh
Cộng đồng 09/07/2024 08:52
Hương vị đoàn viên
Cộng đồng 04/07/2024 10:02