Lời cầu hôn
![]() | Rặng phi lao và bờ cát trắng |
![]() | Lấp đầy khoảng trống |
![]() | Làm lại từ đầu |
![]() | Giá như… |
Ngày ấy, khi tôi 12 tuổi, cô ấy nói: “Mười năm nữa, nhất định chị sẽ lấy em làm chồng, liệu mà lớn nhanh đi nhóc”. Khi nghe cô ấy nói câu đó, tôi thấy mặt nóng bừng. Cô ấy rất xinh, từng đường nét trên cơ thể đều hấp dẫn, nhất là ánh mắt vô tư và nụ cười lém lỉnh. Cô ấy ăn mặc như một thiên kim tiểu thư, và quả đúng như thế.
Tôi nói với cô ấy tôi đã có bạn gái cùng lớp, nhưng cô ấy bảo: “Kệ mày, chị cứ chờ”. Khi tiểu thư đi rồi, tôi cứ đứng ngẩn ngơ nhìn theo. Khi mưa rào đổ xuống triền đê, tôi vẫn cứ đứng đó. Tôi nghĩ “chị ấy” chỉ đùa cho vui, nhưng trong lòng tôi đã có cô ấy.
![]() |
Ảnh minh họa. Nguồn Internet |
Năm lên lớp 12 tôi nhận được bức thư tay của cô ấy gửi về từ nước ngoài, tôi vô cùng cảm động. Hóa ra cô ấy nói thật, cô ấy vẫn chờ tôi. Tôi nguyện sẽ học hành thành tài để xứng với cô ấy. Tôi đã học, học, học và nhớ cô ấy. Trong thời gian học đại học tôi có quen một cô gái khác, nàng học cùng lớp, ngồi chung bàn và rất xinh đẹp, dịu hiền. Tôi yêu nàng và luôn lo lắng cho nàng.
Nhưng bí mật về một người con gái trong lòng tôi, tôi không thể nói cho nàng biết. Cuộc tình với nàng không phải là một cuộc thử nghiệm, chỉ là đôi lúc tôi hoang mang không biết người tôi gặp mười năm về trước có nhớ đến tôi không. Khi đó cô ấy là thiếu nữ, còn tôi là một cậu bé.
Mới du học được 1 năm, nàng đã nói lời chia tay tôi, vì nàng rất cô đơn. Cô đơn trong tình yêu là thứ mà tôi chưa từng trải nghiệm, còn cô đơn khi chưa được yêu thì tôi đã biết, nó rất mơ hồ, rất đẹp đẽ giống như là ngọn gió thổi là là trên triền đê. Tôi đã xuống sân bay, giờ là mùa hạ rồi. Mẹ tôi nói hôm qua mới hết tháng Ba và những ngày gió bấc cuối.
Tôi phải đến gặp cô ấy. Bây giờ tìm cô ấy rất dễ dàng, cô ấy xuất hiện trên truyền hình, trên báo điện tử, ở khắp các trang tin trong nước. Cô ấy trông vẫn trẻ và xinh đẹp như xưa, nhưng đằm thắm hơn. Tôi đến ngân hàng nơi cô ấy làm việc, muốn vào gặp cô ấy nhưng bảo vệ nói không có hẹn trước không thể gặp được phó giám đốc. Tôi nói tôi là bạn trai của cô ấy, đã hơn 10 năm không gặp. Ngay lúc đó, có một người đàn ông khá tuấn tú đứng lại nhìn tôi một lúc rồi hỏi: “Cậu quen phó giám đốc à? cậu là gì của cô ấy?”. Tôi nói tôi là bạn trai của cô ấy. Người đàn ông này liền nói với bảo vệ cho tôi vào.
Anh ta dẫn tôi vào tòa nhà cao lớn, rộng rãi. Những ô kính xếp tầng tầng lớp lớp đến ngút mắt. Quả là một nơi đáng mơ ước. Anh ta dẫn tôi vào một phòng khang trang, bảo tôi ngồi. Anh ta hỏi tôi: “Cô ấy đã lấy chồng, cậu biết chứ”. Tôi ngỡ ngàng, thấy tai như ù đi. “Tôi không đọc được thông tin đó”. “Không phải thông tin nào cũng được đăng trên báo chí”.
Tôi công nhận anh ta nói đúng. Một người nổi tiếng có thể bí mật đám cưới. Anh ta lại hỏi: “Cô ấy có biết anh ở đây không?”. “Không, tôi vừa mới về nước”. “Hai người yêu nhau lâu chưa?”. “Thật ra thì....tôi với cô ấy chỉ ước hẹn, nhưng tôi vẫn tin rằng cô ấy sẽ thực hiện lời hứa với tôi”. Người đàn ông cười nhạt, tôi cảm thấy không hề có cảm tình với anh ta. Chuyện này, dù thế nào anh ta cũng không nên khai thác quá đáng như thế. Tôi đứng dậy, hỏi anh ta: “Làm thế nào để gặp được cô ấy?”. “Không thể gặp được nếu cậu không hẹn trước”. “Vậy làm sao để hẹn trước”. “Cậu nên gọi điện cho cô ấy”. “Tôi không có số điện thoại”. “Vậy cậu có gì?”.
Tôi muốn khóc, thật sự tôi muốn làm cái việc rất yếu đuối ấy, nhưng tôi không thể. Tôi chẳng có gì thuộc về cô ấy, ngòai một lá thư tay. Tôi hiểu, cũng giống như tôi, ở một khoảnh khắc nào đó trong cuộc sống, cô ấy cũng không tin rằng tôi sẽ đợi, cô ấy phải lãng quên hoặc chưa bao giờ nhớ. Tôi nặng nề đứng dậy, cảm thấy mọi thứ đã đổi thay, kể cả thời tiết cũng đổi từng giờ.
Nhưng cô ấy đã đứng ở hành lang, trên tay cầm cốc cà phê, mắt nhìn bâng khuâng qua khung cửa kính. Thấy tôi, cô ấy quay lại nhìn, khẽ mỉm cười rồi lại quay đi. Như bất chợt nhớ ra điều gì, cô ấy đột ngột quay lại, nhìn tôi không chớp mắt. Đôi mắt ấy đã nhiều năm trôi qua, nó vẫn sáng bừng như thế. “Cậu đã về thật sao?”. Cô tiến lại rất gần, gần đến nỗi tôi cảm thấy bị áp đảo đến bức người. “Em có hạnh phúc không?”. Tôi chợt hỏi. “Có”. “Người ta nói, em đã lấy chồng…”. Cô ấy cười, đặt cốc cà phê vào tay tôi, những ngón tay chạm vào tôi và để nguyên đó. “Đúng thế, anh đã về rồi, đương nhiên em sẽ cưới”.
Đó là lời cầu hôn ngọt ngào và bất ngờ nhất tôi nhận được từ một cô gái, người khiến trái tim tôi quanh quẩn không thể dứt rời.
Bảo Thoa
Có thể bạn quan tâm
Nên xem

Chủ tịch UBND thành phố Hà Nội chỉ đạo khắc phục hậu quả vụ cháy nhà dân tại quận Đống Đa

Thủ tướng Phạm Minh Chính: Tháo gỡ hết những khó khăn, vướng mắc về thể chế

Lãnh đạo Mặt trận thành phố Hà Nội thăm hỏi gia đình nạn nhân vụ cháy ở Trung Liệt

TP.HCM: Xử lý nhóm học sinh cấp 2 đánh nhau dã man ngoài trường học

Tuyên truyền pháp luật và giao lưu văn nghệ trong công nhân lao động huyện Yên Thành

Nhanh chóng khắc phục hậu quả vụ cháy rừng tại Quảng Ninh

Vị tướng Trường Sơn được truy tặng danh hiệu Anh hùng Lực lượng vũ trang nhân dân
Tin khác

Thông tin mới nhất về đợt không khí lạnh đang diễn ra tại miền Bắc
Cộng đồng 13/04/2025 08:12

Tái hiện hình ảnh áo dài phụ nữ Việt Nam đi qua khói lửa chiến tranh
Cộng đồng 12/04/2025 16:18

Vinamilk tặng 50.000 hộp sữa cho thiếu nhi TP.HCM hướng đến sự kiện đặc biệt 30/4
Cộng đồng 11/04/2025 19:32

Tài xế xe công nghệ nhặt được 11 triệu đồng giao nộp Công an
Cộng đồng 10/04/2025 22:38

Mùa rét ngọt năm ấy
Cộng đồng 10/04/2025 13:45

“Đóng vỉ chân dung”: Trào lưu mới của giới công nghệ
Cộng đồng 09/04/2025 14:03

Lực lượng cứu hộ Việt Nam hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ cứu trợ quốc tế tại Myanmar
Cộng đồng 09/04/2025 08:41

Miền Bắc tiếp tục đón không khí lạnh tăng cường
Cộng đồng 08/04/2025 11:32

Hàng vạn người dân đội mưa dâng hương tưởng nhớ các Vua Hùng
Cộng đồng 07/04/2025 16:41

Phép màu của tình yêu
Cộng đồng 06/04/2025 15:59