Rặng phi lao và bờ cát trắng
Lấp đầy khoảng trống | |
Làm lại từ đầu | |
Giá như… | |
Em phải chấp nhận thôi! |
Thực ra anh biết cô từ hồi mòn tay ở lớp luyện thi vẽ, nhưng chưa một lần có cơ hội được nói chuyện với cô. Một ngày đẹp trời, qua lời giới thiệu của người bạn thân, anh gặp cô trong lớp học tiếng Anh và ánh mắt bị dừng lại trên năm giây. Kíp nổ đã bị cài tự động trong tim anh.
Ảnh minh họa. Nguồn Internet |
Anh là kẻ ngông cuồng, thích thể hiện bản lãnh đàn ông bằng sự ngông cuồng. Cô là người phụ nữ bình dị, lặng lẽ nhưng đằm thắm. Tâm hồn cô vừa bị tổn thương bởi một kẻ phụ bạc dù cô đã tôn thờ hắn. Cô đang cần một người để chia sẻ và anh được lựa chọn để trở thành cái thùng rác thông minh, vừa để cô trút hết tâm sự, vừa là để giúp cô làm đồ án, đương nhiên, cái thứ tiếng Anh khó nhằn thì cô cũng đáp lễ chỉ bảo cho anh. Nhà cô là chỗ để anh thấy lòng thư thái sau những buổi lang thang đi vẽ, thả hồn theo những bản nhạc cổ điển mà cô chơi rất hay. Thỉnh thoảng anh lại rủ cô lang thang ở các phòng tranh để anh bình luận huyên thuyên về một bức tranh lạ. Đôi lúc ngẫu hứng lại rủ nhau đi dạo trong mùa thu chiều muộn, ngồi lơ đãng trong quán cà phê ngắm hoàng hôn rơi xuống mặt hồ. Cô thả hồn vô định, thỉnh thoảng chiếc điện thoại của cô nhấp nháy báo hiệu có tin nhắn. Anh biết hắn vẫn liên lạc với cô và muốn cô tha thứ cho hắn. Anh lại thở dài và ngón tay di di lên mặt bàn như muốn phác họa một điều gì đó.
Cuộc sống của họ cứ thế trôi, một chút lãng đãng , một chút hững hờ. Anh chỉ cần thế thôi, còn cô, thật khó đoán định.
Một chiều hè, sau khi nhâm nhi cùng nhau ly cà phê nhạt bên hồ, ánh hoàng hôn cuối cùng lịm tắt ráng đỏ, anh bỗng quay sang cô khẽ hỏi: ”Em đã bao giờ muốn nắm lấy bàn tay anh đi trong hoàng hôn chưa?”. Cô nhìn xa xăm và nói ngập ngừng: “Tuần tới trường tổ chức đi vẽ ở Nghệ An, có lẽ em sẽ đi ”. “Em có muốn anh đi cùng không”. Cô lặng lẽ, anh ra ga mua vé và chuẩn bị lỉnh kỉnh ba lô theo cô vào cuối tuần.
Đêm ấy, cô ngủ say trên tàu, hình như còn nói mê một điều gì đó. Cuộn tròn trên chiếc ghế, đầu cô gối lên chiếc ba lô nhỏ, hồi tối cô đã từ chối lời đề nghị dựa vào bờ vai anh. Anh đối diện trầm tư hút thuốc bất động và ngắm cô dưới ánh đèn mờ nhạt trong toa suốt đêm, lòng cồn cào muốn ôm cô chở che những trắc ẩn.
Đêm kết thúc, tàu đến ga với ánh bình minh mờ mịt sương ban mai. Sân ga nhỏ khẽ cựa mình thức giấc. Cơn gió sớm khẽ vờn đùa nghịch chiếc lá khô, tung lên cuộn tròn lanh tanh trên sân ga. Sau khi giúp cô khuân hành lý xuống ga, lăng xăng đi lấy xe đạp cho cô từ khoang để xe và hỏi trưởng đòan lịch trình của chuyến đi, anh cầm tay cô và nói: “Có lẽ anh sẽ không đi cùng em xuống huyện theo lịch trình, anh ra biển trước. Đồ đạc của em anh đã sắp xếp chuẩn bị đầy đủ rồi, nhớ đội mũ khi đi đường nhé, trời sẽ nắng lắm đấy”. Đôi mắt anh chờ đợi một cái níu giữ, nhưng cô khẽ gật đầu.
Một tuần sau, vào một buổi chiều hanh heo lồng lộng gió Lào, anh đột ngột xuất hiện nơi cô ở, tóc cô rối tung, đôi mắt trũng sâu và quầng thâm, anh ào đến như một cơn gió, lặng im nhìn cô, trong lòng xót xa. “Em! mình ra biển nhé, có điều này anh muốn dành cho em”.
Anh dắt chiếc xe đạp, chất lên giỏ chiếc ống đựng bản vẽ và giục cô ngồi lên, gò lưng phóng về phía biển, như sợ cô đổi ý. Anh và cô ra đến biển khi hoàng hôn đã hào phóng buông xuống rừng phi lao tia nắng cuối cùng. Những chiếc lá phi lao đón nắng tạo thành muôn vàn ánh kim của vầng hào quang, trập trùng sóng vàng khi có gió.
Anh chìa tay ra với cô và nói: “Nếu tin anh em hãy nhắm mắt lại”. Cô ngập ngừng nhắm mắt, anh nắm đôi bàn tay bé nhỏ của cô và dắt cô ra với biển.
“Giờ em mở mắt ra được rồi”. Một cảm xúc run rẩy vỡ òa trào dâng trong lòng cô, cô đang đứng trên bờ cát trắng tinh khôi vây quanh cô là những con sao biển màu đỏ tía được xếp thành hình trái tim, tay anh run run cầm bức tranh vẽ một người thiếu nữ chân trần đứng trên cát, người thiếu nữ đắm mình hướng về phía biển, đôi mắt cô xa xăm vô định, mặc cho gió cuốn bay tóc cô, phía sau lưng là rặng phi lao ánh vàng, phía trước là biển xanh nhấp nhô sóng bạc.
“Hình ảnh em đã ở trong trái tim anh từ rất lâu rồi, nó đã hiện lên trong bức tranh những ngày em xa anh. Dù anh biết lòng em vô định thế nào, nhưng em biết đấy, biển có xanh, có quyến rũ đến đâu rồi sẽ đến lúc biển giận dữ dập vùi những con sóng bạc. Thủy triều lên sóng tham lam nuốt bờ, nhưng khi thủy triều xuống liệu sóng có còn ở lại? bờ cát liệu có trải dài đến đâu để có thể ôm được hết biển. Hãy cho anh làm rặng phi lao đứng bên bờ cát, dù cát có cằn khô, có quay lưng lại. Yêu anh em nhé!”
Giọt nước mắt trong veo như những viên thủy tinh được nung chảy kết tinh từ bờ cát trắng tuôn trào trên khóe mắt cô, và cô lại khẽ gật đầu. Anh vội đứng dậy vòng tay ôm ghì lấy cô như sợ đánh mất, những nụ hôn yêu thương vỡ òa trên khuôn mặt cô vội vã và ấm áp.
Bảo Thoa
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Mối đe dọa từ những vật lạ rơi xuống từ nhà cao tầng
Đặc sắc các sản phẩm tại Hội chợ trái cây, nông sản an toàn các tỉnh, thành phố năm 2024
Tự động hóa quy trình chi trả quyền lợi bảo hiểm với công nghệ OCR thế hệ mới
Tứ kết UEFA Nations League: Mong chờ cuộc đối đầu giữa Đức và Italy
“Manifest” được chọn là từ của năm 2024
Bảo tồn và phát huy di sản văn hóa quận Bắc Từ Liêm
Cụm thi đua số 7 LĐLĐ thành phố Hà Nội: Làm tốt công tác đại diện, bảo vệ người lao động
Tin khác
“Manifest” được chọn là từ của năm 2024
Cộng đồng 22/11/2024 23:24
Nhân lên giá trị tri thức, giá trị văn hóa trong đời sống xã hội
Xã hội 22/11/2024 15:51
Phụ nữ Hà Nội chung tay thu hẹp khoảng cách giới
Cộng đồng 22/11/2024 15:38
Đượm nồng bếp củi mùa đông
Cộng đồng 21/11/2024 11:00
Ngôi nhà nghĩa tình của các thương, bệnh binh
Cộng đồng 21/11/2024 07:43
30 lời chúc ý nghĩa nhân Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11
Cộng đồng 18/11/2024 19:34
Liên hoan văn hóa “Phụ nữ dân tộc thiểu số hành động vì bình đẳng giới” năm 2024
Cộng đồng 16/11/2024 13:19
Care For Việt Nam cùng dấu ấn doanh nghiệp vì cộng đồng 2024
Cộng đồng 15/11/2024 17:21
Cô gái khuyết tật và hành trình mang tri thức đến với các em nhỏ
Cộng đồng 15/11/2024 06:39
Hương thu ở phố sương mù
Cộng đồng 14/11/2024 11:31