Anh đừng yêu em nữa
Thức dậy không có anh | |
Dại khờ đàn bà | |
Can đảm để quên | |
Gai của hoa hồng |
Một buổi chiều không tên, tôi đi tới nơi cô ấy sống. Căn phòng nhỏ nằm sâu trong con ngõ, đường vào có nhiều dây điện. Dưới trời mưa lất phất, có ai đó đang đợi một ai. Bên lề đường của một con phố lạ, có một người mà tâm hồn từ lâu đã làm quen đứng đó, cô ấy vẫy tay chào và mỉm cười. Đó là lần đầu tiên trong trí nhớ tôi xuất hiện hình dung về “ánh trăng mười tám”.
Cô ấy bảo rằng: hay là chúng mình đừng yêu nữa. Lời nói đó đến nhanh như một câu chuyện đùa! Người con trai như tôi, sống giữa những tháng ngày đôi mươi cặm cụi, đôi tay là không chắc chắn để giữ cô ấy lại.
Tôi biết trong cuộc sống này, có những người gặp được nhau một cách tình cờ, họ từng hạnh phúc lắm, từng mơ mộng lắm nhưng rồi vẫn không thể bên nhau. Vì đôi khi lo toan của họ nhiều hơn những an nhiên có được. Ở bên nhau chẳng thể hồn nhiên cười. Tất cả những điều chưa nói rồi một lúc nào đó biến thành những nghi ngờ. Tất cả những tin tưởng, trong một giây nào đó hóa thành những thất vọng. Một người vẫn nhìn về phía một người và biết họ còn thương mình. Nhưng cuộc sống không chỉ cần có niềm thương đó!
Cô ấy bỏ quên tình yêu của chúng tôi, bỏ quên cả con phố. Chiều nay mưa lại về, cơn mưa rào như trút hết những lãng phí, nhạt nhòa. Có chiếc lá xanh rất xanh theo mưa rơi xuống. Có chiếc lá vàng trên mặt đất trôi theo dòng nước. Chúng tôi bây giờ như thể cơn mưa này, cứ trôi đi và bị cuốn theo dòng. Dù phôi pha hay hi vọng cũng chẳng còn bao nhiêu ý nghĩa nữa.
Sau này cuộc sống sẽ khác, thật sự là khi thiếu vắng nhau thì những ý nghĩa riêng của mỗi người vẫn phải tiếp tục. Tôi hay cô ấy vẫn phải cố gắng vươn lên! Ngày nào đó trong những năm tháng tiếp theo, tôi với cô ấy có lẽ sẽ phù hợp để dành cho nhau hơn là bây giờ, nhưng tình cảm giữa hai người chắc chắn sẽ chẳng còn như cũ. Hoặc duyên phận đưa đẩy, người tôi thương rồi lại thương một người khác.
Chúng ta không ai đứng yên một chỗ, vậy cho nên cả tôi với cô ấy của những ngày sau đều sẽ không còn là chúng tôi của góc phố có mưa hôm nào nữa. Dòng nước ngọt lành từng thấm xuống mặt đất, từng cuốn những chiếc lá trôi qua những kỉ niệm trong veo, có thể rồi sẽ đọng lại ở một góc ẩm mốc nào đấy. Đến khi đó những ngày cũ sẽ chẳng còn ai muốn lật lại!
Ừ, hay là thôi anh đừng có tiếp tục yêu em...
Nguyên Bảo
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Người phụ nữ giàu lòng nhân ái
Luật quy định như thế nào về hành vi gian lận bảo hiểm?
Ngày 24/12: Giá dầu thế giới giảm nhẹ
Kiểm soát an ninh hàng không dịp Tết 2025
Đường vành đai 4 - Vùng Thủ đô được triển khai tới đâu?
Mở rộng tiêm phòng sởi cho trẻ dưới 9 tháng tuổi
Noel trong tôi
Tin khác
Người phụ nữ giàu lòng nhân ái
Cộng đồng 24/12/2024 08:51
Tạo điều kiện để trẻ em khiếm thị tiếp cận công nghệ
Cộng đồng 22/12/2024 06:53
Nhân lên niềm tự hào về truyền thống lịch sử vẻ vang của Quân đội nhân dân Việt Nam anh hùng
Cộng đồng 21/12/2024 11:47
Quận Thanh Xuân biểu dương cán bộ làm công tác dân số
Xã hội 21/12/2024 10:19
Ra mắt tính năng nhận diện “Ứng dụng chính thức của Chính phủ” trên Google Play
Xã hội 20/12/2024 12:24
Tập huấn kỹ năng truyền thông về sàng lọc trước sinh, sơ sinh cho cộng tác viên dân số
Xã hội 20/12/2024 06:53
Tiếp nhận hơn 107 tỷ đồng dành cho trẻ em có hoàn cảnh khó khăn trong năm 2025
Cộng đồng 19/12/2024 23:11
Quận Thanh Xuân hưởng ứng Tháng hành động Quốc gia về dân số
Xã hội 19/12/2024 20:52
Xuân đẹp nhất khi còn bên bố mẹ
Cộng đồng 19/12/2024 17:42
Độc đáo nghề làm hoa tre
Cộng đồng 19/12/2024 16:30