Anh đừng yêu em nữa
Thức dậy không có anh | |
Dại khờ đàn bà | |
Can đảm để quên | |
Gai của hoa hồng |
Một buổi chiều không tên, tôi đi tới nơi cô ấy sống. Căn phòng nhỏ nằm sâu trong con ngõ, đường vào có nhiều dây điện. Dưới trời mưa lất phất, có ai đó đang đợi một ai. Bên lề đường của một con phố lạ, có một người mà tâm hồn từ lâu đã làm quen đứng đó, cô ấy vẫy tay chào và mỉm cười. Đó là lần đầu tiên trong trí nhớ tôi xuất hiện hình dung về “ánh trăng mười tám”.
Cô ấy bảo rằng: hay là chúng mình đừng yêu nữa. Lời nói đó đến nhanh như một câu chuyện đùa! Người con trai như tôi, sống giữa những tháng ngày đôi mươi cặm cụi, đôi tay là không chắc chắn để giữ cô ấy lại.
Tôi biết trong cuộc sống này, có những người gặp được nhau một cách tình cờ, họ từng hạnh phúc lắm, từng mơ mộng lắm nhưng rồi vẫn không thể bên nhau. Vì đôi khi lo toan của họ nhiều hơn những an nhiên có được. Ở bên nhau chẳng thể hồn nhiên cười. Tất cả những điều chưa nói rồi một lúc nào đó biến thành những nghi ngờ. Tất cả những tin tưởng, trong một giây nào đó hóa thành những thất vọng. Một người vẫn nhìn về phía một người và biết họ còn thương mình. Nhưng cuộc sống không chỉ cần có niềm thương đó!
Cô ấy bỏ quên tình yêu của chúng tôi, bỏ quên cả con phố. Chiều nay mưa lại về, cơn mưa rào như trút hết những lãng phí, nhạt nhòa. Có chiếc lá xanh rất xanh theo mưa rơi xuống. Có chiếc lá vàng trên mặt đất trôi theo dòng nước. Chúng tôi bây giờ như thể cơn mưa này, cứ trôi đi và bị cuốn theo dòng. Dù phôi pha hay hi vọng cũng chẳng còn bao nhiêu ý nghĩa nữa.
Sau này cuộc sống sẽ khác, thật sự là khi thiếu vắng nhau thì những ý nghĩa riêng của mỗi người vẫn phải tiếp tục. Tôi hay cô ấy vẫn phải cố gắng vươn lên! Ngày nào đó trong những năm tháng tiếp theo, tôi với cô ấy có lẽ sẽ phù hợp để dành cho nhau hơn là bây giờ, nhưng tình cảm giữa hai người chắc chắn sẽ chẳng còn như cũ. Hoặc duyên phận đưa đẩy, người tôi thương rồi lại thương một người khác.
Chúng ta không ai đứng yên một chỗ, vậy cho nên cả tôi với cô ấy của những ngày sau đều sẽ không còn là chúng tôi của góc phố có mưa hôm nào nữa. Dòng nước ngọt lành từng thấm xuống mặt đất, từng cuốn những chiếc lá trôi qua những kỉ niệm trong veo, có thể rồi sẽ đọng lại ở một góc ẩm mốc nào đấy. Đến khi đó những ngày cũ sẽ chẳng còn ai muốn lật lại!
Ừ, hay là thôi anh đừng có tiếp tục yêu em...
Nguyên Bảo
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Thông cáo báo chí Kỳ họp thứ 43 của Ủy ban Kiểm tra Trung ương
Đã thông qua nghị quyết về thu hồi đất tái định cư liên quan Quốc lộ 6
Cụm thi đua số 1 MTTQ Việt Nam thành phố Hà Nội: Thi đua sôi nổi, đạt được nhiều kết quả tốt
Dấu ấn Hội khỏe CNVCLĐ, lực lượng vũ trang và sinh viên quận Cầu Giấy năm 2024
Tập huấn sử dụng tiện ích, tính năng của ứng dụng “Công dân Thủ đô số - iHanoi”
Chuẩn bị tốt nhất cho Lễ kỷ niệm 70 năm Ngày giải phóng Thủ đô
LĐLĐ huyện Hoài Đức kỷ niệm 95 năm Ngày thành lập Công đoàn Việt Nam
Tin khác
Phát động Chương trình “Chung tay xoa dịu nỗi đau da cam năm 2024”
Cộng đồng 16/07/2024 20:27
Quý vật tìm quý nhân
Cộng đồng 16/07/2024 16:02
Khúc biến tấu của nắng
Cộng đồng 11/07/2024 11:49
Hành trình lấy “ngọc của trời”
Cộng đồng 11/07/2024 11:13
Nhiều dấu ấn đậm nét trong hoạt động đào tạo sau đại học
Cộng đồng 10/07/2024 14:47
Những ai thuộc trường hợp tiếp xúc gần với người mắc bệnh bạch hầu?
Cộng đồng 10/07/2024 09:53
Sống tỉnh thức
Cộng đồng 10/07/2024 06:48
Vũ khúc hoa dâm bụt
Cộng đồng 09/07/2024 08:52
Để Côn Đảo mãi xanh
Cộng đồng 09/07/2024 08:52
Hương vị đoàn viên
Cộng đồng 04/07/2024 10:02