Lời cảnh báo bằng máu
| Hạnh phúc muôn mặt | |
| Chiếc xúc xắc | |
| Thỏa thuận kinh hoàng |
Cái nghề này đã cướp đi sinh mạng của biết bao con người, của chính kẻ gây ra vụ nổ thì đã đành, nhưng còn kéo theo cái chết oan uổng cho những người xung quanh, nhiều lúc của cả chính gia đình họ.
Điều gì đã thôi thúc họ làm cái nghề “giỡn mặt thần chết” đó? Tại sao họ vẫn có thể làm nghề khác để kiếm sống mà không phải đối mặt với cái chết thảm khốc? Cái gì đã hấp dẫn họ đến thế?
Những sản phẩm mà người “cưa bom” thu được khi cưa cắt một quả bom, một trái mìn hay cái đầu đạn pháo là sắt vụn, gang vụn, đồng vụn… và thuốc nổ. Kim loại vụn thì bán theo ký lô chẳng được mấy đồng, nhưng chính lượng thuốc nổ trong đó mới là thứ đáng giá. Thuốc nổ bán cho dân khai thác đá, bán cho ngư dân đi biển đánh cá, thậm chí họ bán cho cả những kẻ có mưu đồ xấu ảnh hưởng đến an ninh, trật tự xã hội. Có tiền nhanh như thế, nên họ mới mừng rỡ khi vớ được quả bom (càng to càng tốt!) và thế là họ mải miết cưa, mải miết đục, mải mê cắt, mà không cần biết thần chết đang lơ lửng trên đầu. Họ quá tự tin vào bản thân, bởi họ đã từng nhiều lần cưa như thế, cắt như thế, đục như thế có sao đâu? Và rồi “bùm!”, họ không kịp hiểu vì sao họ vẫn làm như thế mà lại nổ?
Ở Berlin, khi người thi công đào móng xây dựng nhà, phát hiện quả bom từ Thế chiến thứ II sót lại, chính quyền đã lệnh sơ tán cả nửa thành phố để xử lý. Vậy mà ở đây, một người buôn phế liệu, gom về cả bom đạn mà không ai hay biết.
Các tổ chức nhân đạo quốc tế rất quan tâm vấn đề này ở Việt Nam. Lúc đầu, họ kinh ngạc về những người làm nghề rà tìm phế liệu, vật liệu nổ, sau thì họ hiểu lý do tại sao và họ lập các dự án hỗ trợ cho những người đó chuyển nghề, hỗ trợ giúp những nạn nhân của bom mìn được tái hòa nhập với cộng đồng. Họ đưa chương trình giáo dục về hiểm họa bom mìn vào nhà trường dạy cho học sinh, chả thế mà trẻ em ở Quảng Trị nói vanh vách về các loại bom, mìn, vật nổ và cách xử trí khi nhìn thấy nó. Những lời cảnh báo bằng máu vẫn diễn ra từ các vụ nổ bom, nhưng có vẻ như nó chưa cảnh tỉnh được những con người bất chấp mạng sống để mưu sinh.
Đất nước đã qua chiến tranh hơn 40 năm mà vẫn còn những người chết vì bom đạn. Phải chăng ở đâu đó, con người vẫn còn thờ ơ với mạng sống của mình và mạng sống của cộng đồng?
Bảo Anh
Nên xem
Sáng tạo Việt Nam, làm tại Việt Nam - Để dẫn dắt
Năm 2026, phường Thanh Xuân tập trung cao độ hoàn thành giải phóng mặt bằng Dự án đường Vành đai 2.5
Hà Nội dành hơn 150 tỷ đồng chăm lo hộ cận nghèo, hoàn cảnh khó khăn
Khai trương Báo Nhân Dân điện tử tiếng Hàn Quốc
Hà Nội: Bảo đảm khách quan, dân chủ, đúng luật trong giới thiệu ứng cử đại biểu Quốc hội
Lan tỏa niềm tin yêu với Đảng qua Chương trình nghệ thuật “Với Đảng vẹn toàn niềm tin yêu”
Hành trang vững vàng cho học sinh bước vào lớp 1
Tin khác
Giữ bình yên nơi phên dậu Tổ quốc
Cộng đồng 29/12/2025 22:06
Prudential cam kết hỗ trợ các trường mầm non tương lai 3,5 tỷ đồng trong năm 2026
Cộng đồng 29/12/2025 20:36
Trao giải cuộc thi "Lan tỏa tri thức, bước tới con đường tương lai" mùa 2
Cộng đồng 27/12/2025 18:06
Sinh viên trải nghiệm “mưa tuyết” Noel giữa lòng Thủ đô
Cộng đồng 25/12/2025 15:09
Những người lính biên phòng ở A Mú Sung
Cộng đồng 25/12/2025 09:14
Những lời chúc Giáng sinh 2025 hay và ý nghĩa nhất
Cộng đồng 24/12/2025 08:47
Nguồn gốc và ý nghĩa của ngày lễ Giáng sinh
Cộng đồng 24/12/2025 08:45
Cần 51.000 tỷ đồng đầu tư phát triển Đặc khu Côn Đảo
Cộng đồng 23/12/2025 14:11
Prudential trao 2.600 phần quà Giáng sinh tặng bệnh nhi tại TP.HCM và Hà Nội
Cộng đồng 23/12/2025 10:39
Những chiến sĩ biên phòng ở Ma Lù Thàng
Cộng đồng 22/12/2025 18:36