Yêu khẽ
Tản mạn mùa hoa dẻ | |
Mùa ổi chín |
Loay hoay một hồi, gã dựng chân chống xe, tháo cái mũ bảo hiểm “Grab” màu xanh rồi nằm ngửa lên yên xe, đậy mũ lên mặt. Gã tính đánh một giấc cho hết cơn chán chường rồi sẽ lại tiếp tục “đi cày”. Dưới tán cây sưa, gã chìm dần vào giấc ngủ. Hình bóng cô con gái nhỏ chập chờn trong giấc ngủ vạ vật của gã, vừa thân thương vừa đụng chạm vào tận đáy sâu trong tâm hồn gã.
Ngủ được một lúc, Thắng giật mình xuýt ngã nhào xuống đất bởi tiếng gọi khe khẽ: “Bác ơi, có chạy xe ôm không?”. Gã bật dậy dụi mắt, định xẵng giọng trả lời luôn là “không chạy” nhưng thấy cũng chưa đến giờ đi đón con nên gã gật đầu: “Có, em đi đâu?”. Trước mặt gã là một phụ nữ đeo khẩu trang kín mít chỉ trừ hai con mắt, trông vóc dáng vẫn còn trẻ.
“Cho em về khu công nghiệp X”. Chà, một cuốc khá xa đáng mơ ước trong một ngày ế ẩm. Gã “check” đường đi rồi thông báo với cô em số tiền phải trả. Người phụ nữ gật đầu “ok” rồi leo lên sau gã. Gã bảo cô đưa mấy túi đồ gã treo phía trước xe rồi đưa cho cô cái mũ màu xanh dành cho khách. Gã nổ máy phóng đi. Nhanh, còn kịp về đón con. Gã chăm chú lái xe, không trò chuyện với khách. Nhiều tài xế xe ôm như gã thường trò chuyện trên những quãng đường để lấy câu chuyện làm quà hay để đời xe ôm bớt nhàm chán, còn gã thì không thích thế. Gã thích im lặng, thích quan sát và thả hồn vào những phong cảnh bên đường.
Trước khi lấy Huệ, gã khá lãng mạn, mơ mộng và thích cảm nhận cuộc sống theo cách ngả nghiêng, bồng bềnh nhất. Nhưng cái thói lãng mạn ấy lại làm hại gã, bởi chỉ một lần bị “thả thính”, cuộc đời gã đã sang trang theo nghĩa thảm hại nhất.
Gã còn nhớ, bảy năm về trước, gã là sinh viên năm cuối của trường Đại học Giao thông, nhà ở tận Hòa Bình lên Hà Nội trọ học, ngoài giờ học gã chạy xe ôm để kiếm sống. Vốn là một kẻ trầm tính, nội tâm, gã lại được bọn con gái cùng lớp đánh giá là “lạnh lùng”. Mà lạ thay con gái lại thích con trai lạnh lùng mới chết. Gã đích thị là một soái ca nghèo rớt mùng tơi khiến nhiều cô gái nhấp nhổm ngầm cạnh tranh. Gã nghèo thật, gã chẳng có thời gian yêu đương, gã phải tranh thủ kiếm tiền nuôi thân và còn đèo bòng thêm đứa em trai cũng đang học đại học.
Gã lọt vào mắt xanh của Huệ từ khi nào gã cũng chẳng biết nữa. Huệ đẹp mong manh như trong miêu tả của những tiểu thuyết ngôn tình mà mấy đứa con gái trong lớp ngốn rầm rầm. Con gái giao thông mà dịu dàng, ngọt ngào, pha lẫn một chút đong đưa khiến cánh con trai điêu đứng, mê mệt. Ấy thế mà Huệ lại chỉ thích “soái ca lạnh lùng” là gã.
Những ngày cuối cùng ở giảng đường, dường như ý chí tấn công của Huệ hướng về Thắng lại càng mạnh mẽ hơn. Ban đầu là sự quan tâm, tiếp theo đó là những ngày nhờ vả gã chở đi đâu đó. Quãng thời gian “nàng” ngồi sau “chàng” là lúc Huệ “thả thính buông câu”. Ví như mùa thu Hà Nội se lạnh đi dưới những hàng hoa sữa, Huệ sẽ co ro người lại sau lưng Thắng. Ví như đi dưới mùa hè, Huệ sẽ trầm trồ những cây hoa sưa nở trắng con phố và đòi dừng xe để nhặt một cánh hoa rơi. Nếu như đi dưới cơn mưa, Huệ sẽ cười thật tươi và vuốt nhẹ những giọt nước đọng trên khuôn mặt phong trần của Thắng…
Cứ như thế, cái đồng cảm tự nhiên hay tự diễn của Huệ thấm dần vào tim của soái ca lạnh lùng. Vào một ngày đẹp nhất của mùa hè năm ấy, Huệ đã tỏ tình với gã. Bất ngờ, thú vị, nhưng mông lung, Thắng đón nhận tình cảm của Huệ mà không chắc chắn mình có thực sự yêu Huệ không.
Dường như Huệ hiểu tâm lý đàn ông cho nên ra sức ăn mặc đẹp, trang điểm cho thêm xinh xắn và thể hiện khả năng nội trợ xuất sắc mỗi khi mời Thắng đến nhà trọ. Cứ thế, dù có nhận lời hay không thì gã cũng vẫn rơi vào cái “bẫy tình” của Huệ. Hai người mặc nhiên coi nhau như người yêu.
Thế nhưng Huệ vẫn cảm giác như chưa thể “trói chặt” được gã. Gã yêu đấy nhưng vẫn hờ hững như không, cũng chẳng hứa hẹn gì. Huệ quyết tâm “trói chặt” hơn nữa để gã hết đường “thoát”. Hôm ấy, Huệ rủ gã đi uống rượu, ngắm cảnh trên cầu Nhật Tân rồi bất chợt kêu chóng mặt, bắt gã đưa vào nhà nghỉ rồi khoe tấm thân ngọc ngà trước mặt gã. Là đàn ông làm sao gã có thể không động lòng khi mỡ dâng đến tận miệng mèo.
Ngày gã nhận tấm bằng tốt nghiệp, Huệ báo thêm cho gã một “tin vui” là gã và Huệ sắp có một món quà chung mà thượng đế thương tình trao tặng: Một đứa con. Gã còn nhớ, sau khi nghe tin ấy, trời đổ cơn giông lớn, những con đường gã chạy cuốc xe cuối cùng dường như tan tác dưới mưa. Hoa sưa rụng trắng phố rồi bị những làn xe kẹp nát thành những mảng nhầy nhụa đến nôn nao. Gã đã đón nhận đời mình sang trang như thế, trong một ngày giông bão.
Sau đám cưới, chưa xin được việc làm, Thắng vẫn tiếp tục chạy xe ôm kiếm sống, nuôi vợ con. Những ngày tháng ở bên Huệ khiến gã nhận ra tâm hồn đầy cảm xúc được tưới tắm bằng sự lãng mạn khôn cùng của gã đã bị đánh cắp. Gã vẫn lạnh lùng nhưng chẳng thể là một soái ca như Huệ mơ ước, hoặc chính gã cũng thảng thốt đến mức ngây dại, quên mất cả định hướng của đời mình.
Khi bé con ra đời, Huệ cũng nhận ra thứ tình yêu bắt đầu bằng một âm mưu “thả câu” mà mình sắp sẵn kịch bản vốn vô cùng hời hợt, không hề có sự chia sẻ, yêu thương. Những tháng ngày viên mãn mà Huệ tưởng tượng ra hình như chưa bao giờ xảy đến. Thắng như một vị khách bước chân vào cuộc đời Huệ, dửng dưng và chẳng hề quan tâm đến bất cứ điều gì.
Khi đứa bé lên hai, Huệ bỏ nó lại và đi mất tích. Đó là những ngày mờ mịt với Thắng, nhưng gã đón nhận một cách bình thản nhất với nỗi đau vốn đã dạn dĩ thường dội lên trong những đêm mưa.
“Rẽ phải đi anh”, giọng nói ở phía sau nhắc nhẽ. Thắng giật mình rời khỏi những hồi ức rồi rẽ sang phải. Dừng xe trước một ngõ nhỏ, gã chẳng buồn nhìn khách hàng, lấy điện thoại ra “check” lại số tiền. Khi gã ngẩng lên đã thấy cô gái cởi bỏ khẩu trang và kính mắt. Một khuôn mặt bình thường và phổ cập như bất cứ cô gái nào mà gã từng gặp.
“Tám mươi ba ngàn”, gã thông báo. Cô gái lấy ví tiền ra đưa cho gã tờ năm trăm ngàn. Gã không có tiền lẻ trả lại bèn bảo “thôi tám mươi ngàn cũng được” rồi rút ví đưa cho cô bốn trăm hai mươi ngàn. Cô gái cầm lấy, nhìn gã ba giây rồi bất chợt ghé môi hôn vào má gã một cái. “Hết nợ nhé! Cảm ơn anh!”. Cô chạy biến vào cái ngõ nhỏ, còn gã thì ngẩn ngơ.
Gã cứ đứng mãi đấy, chàng trai lãng mạn của nhiều năm trước bỗng quay về làm gã thấy nuối tiếc. Rốt cuộc cuộc sống đã vùi dập gã ra nông nỗi này là bởi tại đâu? bởi gã đẹp trai, lạnh lùng, hờ hững với phụ nữ cho nên gã phải trả giá hay sao? Từ ngày Huệ bỏ đi, gã đã quyết định chọn nghề lái xe ôm công nghệ để có thời gian chăm sóc con. Gã biết nếu gã làm ở một công ty nào đó thì chắc chắn sẽ không thể chủ động về mặt thời gian cho con bé. Và rồi, năm này qua năm khác, cái mơ ước mặc vest đến công sở, trở thành một nhân viên mẫn cán hay một ông sếp ăn to nói lớn đã trở thành dĩ vãng. Con gã là số một, còn mọi giấc mơ khác… để sau tính. Chỉ có điều con bé đúng là không có mẹ, vừa ngang tàng vừa ngỗ nghịch khiến bao phen gã phải đau đầu.
Trên suốt quãng đường trở về trường đón con, gã cứ mông lung nghĩ về cái hôn ban nãy. Cô gái ấy quả thật không đẹp, nhưng môi cô rất thơm. Mùi thơm của dứa đầu mùa, ăn vào thấy ngọt lịm và mát đến tận tim gan, sau đó thì còn vương vất mãi không thôi. Gã tự vả mình một cái rồi nhủ: “Chết vì cái tội lãng mạn mà vẫn chưa chừa”. Nếu gã không lãng mạn thì đã không mắc bẫy Huệ, và giờ này gã đã có gia đình, sự nghiệp như bao người khác chứ không phải cảnh gà trống nuôi con và đi đánh bóng mặt ngoài đường. Cuộc đời gã rốt cuộc là rất thảm hại, miễn đánh giá!
Lâu lắm rồi, gã thấy hoa sưa đẹp, đẹp đến xôn xao.
Đêm hôm ấy gã nằm mơ thấy khuôn mặt của cô gái lạ, khuôn mặt “phổ cập” ấy mà gã cũng có thể nhận ra giữa muôn ngàn khuôn mặt khác. Gã tỉnh dậy và thấy cuộc đời không còn là ngày hôm qua nữa. Đời rất khác và tình cũng rất khác. Gã chắc rằng mình đã gặp tiếng sét ái tình, hoặc là cô gái ấy đã vô tư làm thức tỉnh những cảm xúc đã dấu kín của gã. Một cuộc khai quật phũ phàng và ngọt ngào.
Từ hôm sau, gã luôn tranh thủ nhận những cuốc xa, mỗi lần đến gần khu vực thả cô gái hôm trước, gã lại đi xe không đến đấy, đứng vu vơ một lúc rồi nhận cuốc khác. Gã nghĩ mình như một kẻ rình mò, nhưng thực ra đó là bản năng của gã. Gã nhớ mùi dứa thơm trên môi cô gái ấy, bất chấp những chuyện điên rồ mà gã đang làm.
“Em đã khơi dậy cảm xúc trong anh, vì thế đừng bắt anh phải dừng lại”, gã lẩm bẩm một đoạn lời của bài hát nào đấy mà gã chẳng nhớ nữa.
Và rồi, gã gặp lại nàng thật. “Ơ, anh! Lại gặp anh ở đây”. Nàng vui mừng reo lên khi bắt gặp gã đứng bên đường. Gã cũng vờ ngạc nhiên: “Không ngờ lại gặp lại…”. Nàng đặt gã một chuyến quay lại đường Phan Chu Chinh. Lần này ngồi sau gã, nàng chủ động trò chuyện. Gã mang máng hiểu rằng nàng là công nhân làm trong một nhà máy nước khoáng, hai mươi lăm tuổi, nhà ở Sơn Tây, có con gái lên bốn tuổi. Nàng có bà cô họ ở đường Phan Chu Chinh, thỉnh thoảng mang đồ ăn sạch từ quê lên và gọi nàng đến lấy mang về cho con ăn cho đảm bảo. “À thì ra em có chồng rồi”, gã lẩm bẩm cho chính mình nghe nhưng nàng lại nghe thấy. “Có chồng rồi thì sao?”. Nàng hỏi lại, im lặng một lúc, gã buột miệng: “Tiếc quá!”.
Lúc nàng xuống xe đã chủ động xin số của gã rồi dặn: “Lúc nào về em gọi anh nhé. Nếu anh ở quanh đây thì đón em. À… em tên Hạ, còn anh tên gì?”. Gã ừ một cái, bất giác tim rung lên trong ngực. Chỉ là xin số điện thoại thôi mà.
Những lần sau đó, nàng gọi gã đưa đón. Nhiều lần gã thử nói với nàng theo cách lãng mạn nhất như: Hôm nay nắng đẹp, hôm nay lá rụng ngập phố, bản nhạc này anh thích…nhưng nàng dường như không có được cái lãng mạn ấy, nàng chỉ bảo: “ừ, mọi thứ đều rất khẽ, như em với anh”. Gã giật mình cảm nhận được sâu trong lời nói của nàng. Mọi thứ đều rất khẽ, và gã biết, gã đang yêu nàng, yêu khẽ!
“Thỉnh thoảng nhớ nhau là được rồi!”, nàng nói thế và gã cũng gật gù. Ừ, thỉnh thoảng nhớ nhau. Đó là vì gã và nàng không thể yêu nhau, chỉ là một cái gì đó mơ hồ như là, đôi lúc cần một bờ vai để dựa, đôi lúc cần một bàn tay để nắm, đôi lúc cần một người ôm chặt khi khóc và bảo “nín đi!”. Chỉ thế thôi.
Hạ có ánh mắt rất đặc biệt, có thể giống như cách miêu tả bầu trời sau cơn mưa, chưa kịp hửng nắng, vẫn còn vương chút ướt át của những giọt nước long lanh, cũng giống như một chút hơi lạnh da diết của cơn gió thoảng qua trong mưa, vẫn còn lưu lại nơi đáy mắt. Thỉnh thoảng nửa đêm, gã bảo Hạ chụp ảnh rồi gửi cho gã, lúc nào Hạ cũng cười tươi nhưng ánh mắt ấy vẫn chứa đựng những da diết mang về từ một cơn mưa cũ. Có thể là một cơn giông đã đi qua cuộc đời của Hạ, hoặc là một cơn giông đang hiện hữu. Không hiểu sao, trong những lúc nhớ Hạ, gã luôn bị ánh mắt ấy làm cho xao động. Thỉnh thoảng gã cũng buông thả lòng mình, buông một chữ “nhớ” gửi cho nàng rồi lại đóng chặt cảm xúc của mình lại, sợ lại phải mất đi rất nhiều như đã…
Một lần, Thắng kể cho nàng nghe về một cuộc tình cũ và kết luận rằng, đôi khi người ta không chịu được những mệt mỏi trong cuộc tình, muốn dứt bỏ nó đi để tìm sự “thanh thản”, thế nhưng khi đã rời bỏ được nó thì dường như đã quen với những mệt mỏi rồi, chỉ ước chi có thể quay trở lại những ngày mệt cũ, để mà tiếp tục được yêu ai đó…Hạ cười chế nhạo rằng gã lãng mạn dở hơi.
Một ngày, Hạ bảo gặp nhau một chút đi!, “Ừ, gặp”, tim gã lại nhói lên, phóng xe hết tốc độ đến đón Hạ. Hạ ngồi sau xe gã, vòng tay qua eo gã. “Tối nay, mình cứ đi thế này đến hết đêm, đến sáng được không anh?”, Hạ bất chợt nói với gã thế. Gã muốn thế, ngàn lần muốn thế, nhưng gã chỉ gửi con cho hàng xóm được đến 10 giờ đêm, con bé không có gã nhất định không chịu ngủ. “Anh rất muốn ở lại với em, nhưng anh phải về, nếu không cô nàng của anh sẽ khóc”. Gã nói xong, im lặng và thấy mình ngu ngốc. “Ừ”, Hạ buông tay khỏi gã, rồi không bao giờ thấy nàng rủ gã “đi hết đêm nay” nữa.
Có một lần gã ngồi với Hạ dưới gốc cây sưa ven đường, Hạ bảo: “Em với người ấy, đã từng thực sự yêu nhau, không giống như em với anh”. “Ừ, em yêu chồng mình, sao còn đến với anh?”, gã thắc mắc lấy lệ. Hạ nhìn gã như người hành tinh: “Chồng ư? Đó chỉ là một cuộc tình đã cũ”.
Hạ kể, người cũ, tình cũ, dù đã bước qua đời nhau nhưng những dư âm của nó vẫn còn khiến trái tim day dứt. Nàng đã từng yêu một người đến hóa đá con tim, đã mệt mỏi long đong với cuộc tình mà mình nguyện sẽ cháy hết, nhưng cuối cùng hắn cũng rời bỏ nàng đi theo tiếng gọi của ái tình. Thế là khi mỏi mệt, nàng đã ngừng đi bên đời người đàn ông ấy, và kết quả còn lại là một đứa con. “Có lẽ, với em thế là đủ”, Hạ kết luận.
Nàng kể đến đâu, gã bàng hoàng đến đấy. Vậy mà gã nghĩ nàng vẫn có chồng, để rồi gã phải kìm nén, phải yêu rất khẽ để đừng làm đổ vỡ dù đôi lúc gã cũng thấy nhói tim.
“Này em…”. Gã gọi nàng. “Gì thế anh!”. “Anh không thể yêu em, yêu khẽ thế này”. “Ừ”, mắt nàng cụp xuống, nàng nói: “Dù sao thì anh cũng phải quay về với cô ấy”. “Cô ấy nào cơ?”, đến lượt gã chột dạ. “Người phụ nữ khiến anh không thể ở bên em một đêm. Người mà dù em có cố giữ thế nào anh cũng nhất định phải về”. “Ừ, nhưng cô nàng đó là con gái anh. Nó mới 6 tuổi, không có mẹ, nếu anh không về….”. Bây giờ đến lượt nàng thảng thốt. “Vậy mà em cứ tưởng…”.
Gã định nói với nàng nhiều hơn thế nữa, nhưng nàng đã dơ ngón tay lên miệng khẽ “xuỵt” một tiếng ra hiệu gã đừng nói. “Kể từ khi gặp anh, em chợt nhận ra, đời người quan trọng nhất chính là sự từng trải. Vui cũng được, khổ cũng được, nhưng đã trôi qua rồi thì đừng cố nhớ. Nếu ta mãi trốn tránh hiện tại bằng cách sống trong hồi ức, cũng là lúc hạnh phúc trượt theo kẽ tay mà trôi đi mất”, nàng thì thầm.
Lần đầu tiên trong suốt những năm tháng dài, những kẻ lạc lối thấy cuộc đời tươi như một chiếc lá non xanh vươn lên từ một cái cành già cỗi. Chiếc lá đang cất tiếng cười, rung lên trong không gian, dưới ánh nắng, trong kỳ ảo của tình yêu đậu khắp mặt đất… rất khẽ.
Bảo Thoa
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Ông Trần Thanh Mẫn được phân công điều hành các hoạt động của Quốc hội
Hơn 196.000 thí sinh đã đăng ký dự thi tốt nghiệp THPT
Cả nước đón khoảng 8 triệu lượt khách du lịch dịp nghỉ lễ 30/4 - 1/5
Hà Nội tiếp tục có mưa dông trong những ngày tới
Ngân hàng Nhà nước tiếp tục đấu thầu vàng miếng vào sáng ngày 3/5
Hà Nội nỗ lực giảm tỷ lệ người dân bị mù lòa
Bộ GD&ĐT thành lập 63 đoàn kiểm tra công tác coi thi tốt nghiệp THPT
Tin khác
Chương trình nghệ thuật đặc biệt "Điện Biên Phủ - Mốc vàng lịch sử"
Văn hóa 02/05/2024 16:36
Nha Trang: 15.000 đèn hoa đăng thắp sáng dòng sông Cái
Văn hóa 29/04/2024 15:33
Quận Ba Đình: Rộn ràng Lễ hội kỷ niệm 981 năm Thập tam trại
Văn hóa 29/04/2024 15:15
Nỗ lực bảo tồn, phát huy giá trị văn hóa, lịch sử đình Liên Ngạc
Văn hóa 28/04/2024 22:17
Chúng ta của sau này
Văn hóa 28/04/2024 10:27
Liên hoan tiếng hát Cựu thanh niên xung phong “Âm vang Việt Nam”
Văn hóa 27/04/2024 21:33
Sôi động đường đua của hàng ngàn runner nhí
Văn hóa 27/04/2024 18:19
Hơn 100 tài liệu, hình ảnh về sự ra đời của “Tuyến lửa” đường Trường Sơn huyền thoại
Văn hóa 26/04/2024 16:29
VTV thực hiện hàng loạt chương trình trọng điểm kỷ niệm 70 năm Chiến thắng Điện Biên Phủ
Văn hóa 26/04/2024 15:13
Đặc sắc chương trình “Đất nước trọn niềm vui”
Văn hóa 26/04/2024 07:49