Bao giờ em về?
Tình mình đáng giá bao nhiêu? | |
Giữ lại hay buông bỏ? | |
Yêu một người, có hạnh phúc từ đầu đến cuối? | |
Đừng vì tiếc ánh mặt trời mà mất luôn cả những vì sao |
Em tự hào với mọi người rằng em được đàn ông chiều chuộng. Em xem tình yêu như là cuộc vui chốc lát. Một vài người con gái nhìn em và ngưỡng mộ, số khác tỏ ra “khinh rẻ” em với ánh mắt thèm thuồng. Em cười nhạt bước qua tất cả. Đơn giản vì: Cuộc sống của ai người ấy sống thôi.
Bao giờ em kiếm được cho mình một mối tình trước sau không đổi?
Nhân tình em có rất nhiều loại. Cả gã đàn ông bốn mươi vợ con đầy đủ cho tới anh trai trẻ mười bảy tuổi. Em bên từng người mỗi đêm và chiều chuộng họ, dưới ánh sáng mặt trời, họ cung phụng em như bà hoàng. Một vài trong số họ biết điều đó, hầu hết đều làm ngơ! Hầu hết bọn họ đều tỏ ra hốt hoảng mỗi khi tay em xuất hiện dù chỉ một vết xước.
Ảnh minh họa: Khánh Huyền |
Ừ, em hạnh phúc khi được làm “người tình”.
Bao giờ em về lại mối tình năm em mười bảy tuổi. Những đêm dài trôi qua giờ toàn là tiếng nói đàn ông. Em cuốn mình trong những ngọt ngào chót lưỡi, lặng nhìn những bà vợ đau khổ hay những cô nàng ngây ngô mơ một tình yêu đời kiếp.
Em chẳng còn chờ một chàng trai đi xe đạp đến đón em. Những cánh hoa bay trong gió, giờ đã hòa vào với đất. Đời người con gái khác gì kiếp hoa, sớm nở đêm tàn. Thanh xuân này ngắn ngủi khác gì con nước, nếu không sớm mà trải những hoan lạc, nếm những vị môi, thanh xuân qua hết rồi chỉ còn mình và hối tiếc.
Em ơi những ngày tháng mải mê đường vòng có giúp em tìm ra hạnh phúc?
Những đêm trắng đèn ngoài cửa bật đỏ. Vài đêm lạnh có mình em và nước mắt. Sâu trong em, ai thấy đó còn là một người con gái. Em đắn đo miệng đời, em muốn ngả đầu vào một bờ vai nào đó, nhưng cảm giác an toàn là không thể.
Em ơi dáng lưng em bao lần lọt trong chiếc xe nhiều chỗ trống?
Chiếc ôm em bao lần lấp đầy là những nghẹn ngào. Người đàn ông mang đến em vị ngọt, có ai nhìn thấy bao lần chát đắng em từng nếm trải. Những điểm đến đâu ai muốn trở thành những cuộc trốn chui trốn lủi. Đời mình thật buồn khi không thể buộc vào một bến bờ. Và những vô tư vui sướng tạm thời cứ cuốn ta thật sâu vào cái rối ren không thể gỡ.
Tấm hình hạnh phúc mình chưa một lần chụp. Chiếc hôn bối rối mình chưa một lần thể hiện giữa chốn đông người. Rồi mai này em biết được: đàn ông họ yêu bằng lý trí! Em biết những cuộc vui mình có chỉ hoàn toàn là sự đánh đổi giữa người với người.
Tình yêu nào phải món hàng, môi hôn đem ra đổi trác? Bao giờ em về với em của ngày xưa?
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Thông cáo báo chí Kỳ họp thứ 43 của Ủy ban Kiểm tra Trung ương
Đã thông qua nghị quyết về thu hồi đất tái định cư liên quan Quốc lộ 6
Cụm thi đua số 1 MTTQ Việt Nam thành phố Hà Nội: Thi đua sôi nổi, đạt được nhiều kết quả tốt
Dấu ấn Hội khỏe CNVCLĐ, lực lượng vũ trang và sinh viên quận Cầu Giấy năm 2024
Tập huấn sử dụng tiện ích, tính năng của ứng dụng “Công dân Thủ đô số - iHanoi”
Chuẩn bị tốt nhất cho Lễ kỷ niệm 70 năm Ngày giải phóng Thủ đô
LĐLĐ huyện Hoài Đức kỷ niệm 95 năm Ngày thành lập Công đoàn Việt Nam
Tin khác
Phát động Chương trình “Chung tay xoa dịu nỗi đau da cam năm 2024”
Cộng đồng 16/07/2024 20:27
Quý vật tìm quý nhân
Cộng đồng 16/07/2024 16:02
Khúc biến tấu của nắng
Cộng đồng 11/07/2024 11:49
Hành trình lấy “ngọc của trời”
Cộng đồng 11/07/2024 11:13
Nhiều dấu ấn đậm nét trong hoạt động đào tạo sau đại học
Cộng đồng 10/07/2024 14:47
Những ai thuộc trường hợp tiếp xúc gần với người mắc bệnh bạch hầu?
Cộng đồng 10/07/2024 09:53
Sống tỉnh thức
Cộng đồng 10/07/2024 06:48
Vũ khúc hoa dâm bụt
Cộng đồng 09/07/2024 08:52
Để Côn Đảo mãi xanh
Cộng đồng 09/07/2024 08:52
Hương vị đoàn viên
Cộng đồng 04/07/2024 10:02