Anh ổn không, ngày cuộc tình mình trở nên vô nghĩa?
Kể từ ngày mình nói tiếng chia tay | |
Tôi rất sợ sự lãng quên | |
Nếu không thể yêu, hãy từ chối nhẹ nhàng |
Tình cảm ấy đã từng rất vui, vậy nhưng bây giờ chỉ mang lại mệt mỏi. Ta không gọi nhau, mặc kệ cảm giác của bàn tay những đêm trời rét. Ta lại tự nhủ như lúc người kia còn chưa tới: “một mình cho quen đi”.
Anh ổn không, ngày cuộc tình mình trở nên vô nghĩa?
Sớm tối đó, anh đã có người đi cùng? Hay vẫn cô đơn bên khói thuốc, thi thoảng ham vui cùng đám bạn mãi tới tận một hai giờ đêm. Anh đã ổn chưa, những nhiệt huyết và cố gắng? Ngày anh thành công với bao mơ ước, em chắc chẳng còn ở đó nữa. Dù chúng ta đã từng cố gắng vun đắp, em từng mơ được ghé mái đầu sau xe anh. Lòng tự bảo lòng: bao nhiêu gập ghềnh, em có thể cùng anh vượt qua hết.
Ảnh minh họa: Kiều Hạnh |
Nhân duyên qua đi, kể cũng như khi người ta say rượu.
Rượu ngọt nồng trên môi, đâu phải ai cũng cảm nhận được. Người ngoài nhìn vào chúng ta chỉ thấy những đắng chát. Hai con người vốn dĩ chẳng có điểm gì giống nhau, bên nhau thì chẳng có chút nào gọi là hòa hợp. Vậy nhưng khi đi cùng, chưa có một giây phút nào mà em không hạnh phúc.
Còn những điều đáng tiếc, thôi mình để thời gian trả lời.
Anh khoác lên vai chiếc balo rất quen, nói với em rằng hôm ấy là ngày cuối.
Chúng ta bối rối, đã không nhìn vào mắt nhau. Có thể bởi cả hai đều hiểu rõ màu buồn mình sẽ phải đối diện. Qua mùa đông, biết hạ mình có còn gặp lại? Qua thời son trẻ, chắc cuộc tình mình sẽ chẳng thắp thêm một lần lúc về già. Và chắc sẽ đau lắm khi nhớ đến khoảnh khắc anh đến, nắm tay em ấm áp, dắt em đi qua những rạn vỡ của quá khứ: anh đến như một sự cân bằng, như một điều may mắn đã rất lâu không từng xuất hiện.
Vậy bây giờ còn gì, ngoài hai hàng nước mắt?
Chặng đường của sự trưởng thành luôn có nhiều trở ngại hơn ta tưởng. Cả những ước mơ, những quyết định và đánh đổi. Ai biết chúng ta sẽ có thêm bao nhiêu đêm ngồi khóc một mình.
Chúng ta buông tay, không phải vì lòng đã quên đi điều ước ngày cũ. Em từng muốn có một tình yêu thủy chung đời kiếp, như ngọn núi sừng sững dựng sau nhà vào mỗi buổi sáng thức giấc. Để ngọn cây anh nảy mầm, lớn nhanh và che mặt trời.
Chỉ là ta cần tìm một ý nghĩa vững vàng hơn cho cuộc đời mình. Là tuổi trẻ thúc giục ta đi, mọi thứ đều có thể thay đổi chỉ sau một quyết định chớp nhoáng.
Đi qua như thế, biết mai này mình có còn dành cho nhau?
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Huyện Mỹ Đức: Khánh thành công trình “Sân chơi thiếu nhi” tại xã Thượng Lâm
Chính thức công bố điểm thi tốt nghiệp THPT năm 2024
Người dân Thủ đô đánh giá cao iHanoi nhờ tính tiện dụng và hiệu quả xử lý
Đào tạo về dinh dưỡng khoa học trong thể thao cho các câu lạc bộ bóng đá Việt Nam
Hà Nội: Gần 1.100 tỷ đồng chi trả trợ cấp cho người có công
Hơn 200 cán bộ được tập huấn công tác kiểm soát nhiễm khuẩn
Tập huấn kỹ năng thương lượng, ký kết Thỏa ước lao động tập thể cho cán bộ Công đoàn huyện Phúc Thọ
Tin khác
Phát động Chương trình “Chung tay xoa dịu nỗi đau da cam năm 2024”
Cộng đồng 16/07/2024 20:27
Quý vật tìm quý nhân
Cộng đồng 16/07/2024 16:02
Khúc biến tấu của nắng
Cộng đồng 11/07/2024 11:49
Hành trình lấy “ngọc của trời”
Cộng đồng 11/07/2024 11:13
Nhiều dấu ấn đậm nét trong hoạt động đào tạo sau đại học
Cộng đồng 10/07/2024 14:47
Những ai thuộc trường hợp tiếp xúc gần với người mắc bệnh bạch hầu?
Cộng đồng 10/07/2024 09:53
Sống tỉnh thức
Cộng đồng 10/07/2024 06:48
Vũ khúc hoa dâm bụt
Cộng đồng 09/07/2024 08:52
Để Côn Đảo mãi xanh
Cộng đồng 09/07/2024 08:52
Hương vị đoàn viên
Cộng đồng 04/07/2024 10:02