Người thắp ngọn đèn tri thức trong tôi
| 20/11 - Ngày gửi gắm lời tri ân Để xứng đáng với “nghề cao quý dưới ánh mặt trời” |
![]() |
| Ảnh minh họa |
Tuổi ấu thơ, người đầu tiên “vỡ chữ” cho tôi chính là mẹ. Tối nào cũng vậy, dưới ánh đèn vàng, bà cầm tay tôi, kiên nhẫn uốn nắn từng nét chữ tập viết trên trang vở ô-ly. Tôi yêu thích đọc sách từ nhỏ cũng do thói quen được bố mẹ đọc sách cho nghe trước khi đi ngủ. Những cuốn sách như: “Truyện cổ An-đéc-xen”, “Không gia đình”, “Thương nhớ Mười hai”, “Cổ tích Việt Nam”... đã theo tôi vào trong giấc ngủ hàng đêm.
Đến tận bây giờ, tôi vẫn mãi nhớ ngày đầu tiên đến dự buổi khai trường năm lớp 1. Tôi nắm tay mẹ tới trường với tâm trạng có chút hồi hộp, có chút hân hoan. Ngôi trường cấp I hiện ra với rực rỡ cờ hoa và thật náo nhiệt. Cô giáo ân cần dẫn tôi xếp hàng với các bạn. Đứng trong hàng, tôi ngoái đầu nhìn lại, vẫn thấy mẹ ở cuối sân trường dõi mắt theo tôi.
Hôm nào mẹ cũng đưa tôi tới lớp. Có hôm trời mưa lớn, mẹ lội nước cõng tôi qua chỗ ngập. Ra đến ngoài phố, mẹ thận trọng hạ tôi xuống. Một bác đi qua nói trêu: “Con bé này phải cố học cho giỏi để bõ công mẹ cõng đi học trời mưa nhé”.
Sau khi lấy bằng Thạc sĩ tại châu Âu, bố tôi được nước bạn mời dạy tại một số trường đại học. Trở về Việt Nam, ngoài công việc chuyên môn, ông được Trường Đại học Bách khoa và Trường Đại học Sân khấu điện ảnh mời dạy thỉnh giảng. Mỗi khi tới Ngày Nhà giáo Việt Nam, ông trở về nhà với bó hoa trên tay và niềm tự hào lấp lánh trong đôi mắt.
Cuộc đời dâu bể thăng trầm, không ít lần tôi gặp áp lực trong công việc hoặc cuộc sống. Những lúc như vậy, tôi thường trở về nhà, uống trà, đàm đạo cùng cha mẹ của mình. Có lần, tôi muốn chuyển cơ quan, ông nghe tôi trình bày mọi nhẽ, nhấp một ngụm trà, rồi thong thả nói: “Con hãy nhìn viên sỏi ngoài kia, nếu nó cứ mãi lăn trôi thì không có rêu bám. Và như vậy, dù ở đâu cũng không có chỗ đứng”.
Sau này, khi bố của tôi đã về hưu, năm nào cũng vậy, tôi thường mang hoa về tặng ông nhân Ngày Nhà giáo Việt Nam. Ông vui lắm. Giờ đây, bố của tôi đã yếu đi nhiều. Thậm chí, ông chỉ còn có thể giao tiếp với tôi bằng ánh mắt và cái nắm tay. Nhưng... khi tôi tặng hoa, ánh mắt ông vẫn ánh lên niềm vui. Và... ông nắm tay tôi thật chặt.
Thời gian như bóng câu qua cửa, tôi mong sao, sẽ còn được tri ân hai người thầy tri thức của tôi thêm nhiều năm nữa...
Tường Vy
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Bí thư Thành ủy Hà Nội Nguyễn Duy Ngọc kiểm tra tiến độ thi công các công trình, dự án trên địa bàn Thành phố
Đề xuất bỏ sổ kiểm định xe cơ giới, xe máy chuyên dùng
Giấc mơ an cư trong vòng xoáy giá nhà
Tiếp tục nâng cao chất lượng chăm sóc sức khỏe nhân dân
Không gian xanh hòa vào nhịp sống Thủ đô
Hà Nội hướng dẫn chi tiết quy trình ứng cử HĐND Thành phố, nhiệm kỳ 2026 - 2031
Điểm tựa thúc đẩy chuyển đổi số trong dạy và học
Tin khác
Bảo tàng Văn học Việt Nam: “Bức tranh thu nhỏ” của nền văn chương ngàn năm
Media 24/12/2025 18:55
Không thể bỏ lỡ chuỗi chương trình nghệ thuật chào năm mới 2026 tại Hà Nội
Văn hóa 24/12/2025 15:25
Bình chọn 10 sự kiện Văn hóa, Thể thao và Du lịch tiêu biểu năm 2025
Văn hóa 23/12/2025 21:43
Không gian âm nhạc cuối tuần mang đến một góc nhỏ Hà Nội đầy thơ mộng
Văn hóa 21/12/2025 22:16
Chương trình nghệ thuật đặc biệt tri ân và tôn vinh Bộ đội cụ Hồ
Văn hóa 21/12/2025 09:55
Quần thể Yên Tử - Vĩnh Nghiêm - Côn Sơn, Kiếp Bạc đón nhận Bằng công nhận Di sản văn hóa thế giới
Văn hóa 21/12/2025 09:50
Gặp gỡ nghệ nhân, khám phá bí quyết làm nên món chả cá Lã Vọng
Văn hóa 21/12/2025 06:30
“Một tình bạn” mở ra gam màu mới cho sách tranh Việt Nam
Văn hóa 20/12/2025 15:36
Giữ nghề ẩm thực là giữ bản sắc văn hóa nghìn năm Thủ đô
Văn hóa 20/12/2025 15:12
Tôn vinh hành trình ẩm thực kết nối sáng tạo của Thủ đô
Văn hóa 20/12/2025 09:25
