Người đến muộn
| Bí mật của anh | |
| Chỉ vì ta đã vội vã yêu người | |
| Chuyện xưa qua rồi |
Cô ấy nhận ra tình cảm giữa hai chúng tôi có nhiều bất ổn, cảm chừng những bất ổn ấy đã chất đầy lên vai cô từ rất lâu, điều ấy khiến cho việc hàn gắn bây giờ là không kịp.
Tôi không nhận ra điều gì, khoảnh khắc cô ấy rời đi. Trong ký ức của tôi vẫn còn đó những giờ đứng đợi. Tình yêu đó non nớt quá đỗi, thương thì vẫn thương rất nhiều, nhưng đối diện nhau chỉ thấy những giận hờn cãi vã.
![]() |
| Ảnh minh họa: Kiều Hạnh |
Tôi biết là cô ấy không hài lòng trong những ngày đi bên tôi. Có thể do tôi chưa đủ lớn! Hay là vì chúng tôi bị xoay theo vài cảm xúc nhất thời, nghĩ suy quá nhiều về một vài câu chuyện nhỏ nhặt.
Đi bên nhau làm gì, khi người với người đã không hợp. Chúng tôi có thuộc về nhau đâu, tình cảm là những điều tự nhiên, nhìn thấy nhau sẽ vui, khao khát bên nhau là sẽ cố gắng vì nhau mà hòa hợp. Đâu có ai yêu như chúng tôi: ngộ nhận rằng mình thương người, những điều trái ý chẳng thể tìm ra cách giải quyết, rồi cứ thế chịu đựng, mỗi ngày một chán nản.
Với tình yêu đó, tôi mãi là người đến muộn.
Khi tình cảm xác lập đã là lúc tôi muộn màng. Con người này sinh ra đâu phải để dành cho mình, cuộc sống thế nào lại cuốn xoay để quyết định đi bên nhau. Mình với con người này vốn dĩ đâu có hợp, vậy mà khắc ghi lên đời nhau những ân tình và nợ nần. Bây giờ bỏ đi, trái tim tổn thương lấy ai khâu lại. Nợ nần tình nghĩa ấy, ai sẽ trả ai?
Tôi đến muộn vì không thể nhận ra những điều mà người ta cố giấu. Yêu nhau, thương nhau nhưng lại không thể san sẻ những suy nghĩ, điều này rõ ràng là rất tệ. Nó làm người ta không thể đuổi kịp nhau để mà hòa hợp. Câu chuyện ấy tiếp diễn có lúc chỉ là những chiếc ôm và những bất đồng.
Tôi đến muộn từ thời khắc người nói rằng người phải suy nghĩ lại thôi.
Đến lúc ấy thì tôi đành yên lặng. Lòng tôi còn chưa nhận ra những lý do. Người cũng chọn cách im lặng cho quyết định riêng của mình. Ở trong bóng tối, tôi cố nhìn sâu vào mối quan hệ ấy, nhận ra quá nhiều đổ vỡ đã bắt đầu từ lâu.
Người nói người cần suy nghĩ lại, nói như vậy chứ thật ra cũng đâu có cho mình cơ hội níu với. Đến phút cuối, tay càng níu thì khoảng cách chỉ càng xa. Nỗi nhớ khi ấy chắc hẳn đã lớn hơn nhiều so với những cố gắng kìm lòng. Cảm giác đó thật sự rất bất lực làm cho ta chỉ còn có thể tự nhủ:
“Ừ, câu chuyện đó muộn rồi, có tiếc nuối cũng đâu được gì nữa...”
Dương Nguyên
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Phản biện đa chiều, gắn hơi thở cơ sở trong xây dựng chính sách văn hóa - xã hội Hà Nội
NSƯT Tân Nhàn được bổ nhiệm chức danh Phó Giáo sư
Hà Nội rạng rỡ ánh sáng "đánh thức" di sản nghìn năm Thăng Long
Lan tỏa nghĩa tình đồng đội tại xã Hòa Phú
Ông Nguyễn Lương Tâm tái đắc cử Chủ tịch Công đoàn Y tế Việt Nam
Nâng cao nghiệp vụ báo chí gắn với thực tiễn phát triển địa phương
Báo Lao động Thủ đô tổng kết công tác năm 2025, triển khai nhiệm vụ năm 2026
Tin khác
Sinh viên trải nghiệm “mưa tuyết” Noel giữa lòng Thủ đô
Cộng đồng 25/12/2025 15:09
Những người lính biên phòng ở A Mú Sung
Cộng đồng 25/12/2025 09:14
Những lời chúc Giáng sinh 2025 hay và ý nghĩa nhất
Cộng đồng 24/12/2025 08:47
Nguồn gốc và ý nghĩa của ngày lễ Giáng sinh
Cộng đồng 24/12/2025 08:45
Cần 51.000 tỷ đồng đầu tư phát triển Đặc khu Côn Đảo
Cộng đồng 23/12/2025 14:11
Prudential trao 2.600 phần quà Giáng sinh tặng bệnh nhi tại TP.HCM và Hà Nội
Cộng đồng 23/12/2025 10:39
Những chiến sĩ biên phòng ở Ma Lù Thàng
Cộng đồng 22/12/2025 18:36
Chuyện những người lính quân hàm xanh ở Dào San
Cộng đồng 21/12/2025 21:20
Rộn ràng các trải nghiệm dịp Noel - Tết Dương lịch cho trẻ em tại Vườn thú Hà Nội
Cộng đồng 21/12/2025 16:19
Hơn 2.000 người dân phường Phú Thượng dự công chiếu miễn phí phim “Mưa đỏ”
Cộng đồng 20/12/2025 22:31
