Ngày mình cô đơn
| Mình tiếp tục im lặng được không? | |
| Mình hẹn hò với nhau đi | |
| Đừng bao giờ bi lụy vì yêu |
Hạnh phúc đơn giản trên đời là được đi sát bên một người. Tin tưởng khi ấy là vừa đủ cho một cái chạm rất khẽ. Thì thầm, lòng nói với lòng: này người thương, nếu phải lòng ai đó là bị lừa thì em sẵn sàng để cho anh lừa đấy!
![]() |
Không phải vì giây phút ấy ta tự dưng trẻ con, mà là nhiều lúc mình chẳng muốn đoái hoài những tính toan nghĩ ngợi. Nếu thương được, nếu ai đó đang đứng đối diện ta và nhìn vào đôi mắt, thì tại sao bây giờ không mở lòng?
Ngày mình cô đơn, những hi vọng đã nhiều lần nhen nhóm lên trong trái tim. Chuyện cũ chuyện mới nhiều lần khiến tâm trí xáo trộn. Mình thèm được chính thuận thương yêu một người, thèm những cái siết rất chặt và những quan tâm tự nhiên, ấm áp. Mình muốn được làm hơi thở của ai đó, cái cảm giác nhớ nhung về một người vào mỗi buổi sáng thức dậy, cảm giác hờn ghen và liên tục “không ổn” với một cuộc tình nhiều khi cũng khiến ta nhớ ta mong.
Ai đó đã từng ghé đến bên đời mình rồi lướt qua. Những được mất ngày hôm qua từng nguyện lòng cùng nhau san sẻ thì có lúc đã trở thành một niềm hối hận. Ngày cô đơn, ta nghĩ lại mọi chuyện như nhớ về một áng mây cũ. Ta thấy mọi thứ nhẹ nhàng, có một vài kỷ niệm khiến mình cười an nhiên, một số ký ức khác thì làm lòng se lại. Rồi tự trách móc một chút, nhớ một chút. Giữa cô đơn và loay hoay, lại vô thức bấm vào tường facebook một người. Cảm xúc cũng đã vơi đi nhiều so với ngày mới xa cách.
Tuổi chúng ta bây giờ, những lo toan là có thừa. Ta muốn tiến lên, thật xa với tất cả niềm tin và nhiệt huyết. Ta từng khao khát đi một mình để có thể tới những nơi mà mình muốn. Rồi ta trao cho người đi cùng mình nhiều ngày tháng một thứ tình yêu gần giống như là sự toan tính: “Không anh ơi, nếu tiếp tục yêu anh thì em sẽ như thế nào? Chúng mình không thể hạnh phúc mãi vì một vài lãng mạn không có cơ sở. Rời bỏ nhau bây giờ có lẽ sẽ tốt hơn...”
Ta nói như vậy, ta đành lòng buông bỏ, gần như không có cảm giác gì về một niềm thương đã từng tồn tại. Mặc kệ người ở lại vẫn muốn tiếp tục sẽ chia cùng mình, muốn dựng xây mọi thứ từ ngày hôm nay.
Ngày nhận ra trái tim đau vì để mất thì tất cả mọi thứ hầu như đã đổi khác!
Hôm nay mình cô đơn, lại muốn nắm tay một người. Đôi bàn tay một lần biết lạnh có lẽ sẽ biết mà trân quý hơn những điều mình sở hữu!
Bảo Bảo
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Lan tỏa nghĩa tình đồng đội tại xã Hòa Phú
Ông Nguyễn Lương Tâm tái đắc cử Chủ tịch Công đoàn Y tế Việt Nam
Nâng cao nghiệp vụ báo chí gắn với thực tiễn phát triển địa phương
Báo Lao động Thủ đô tổng kết công tác năm 2025, triển khai nhiệm vụ năm 2026
Đại hội Thi đua yêu nước toàn quốc lần thứ XI đã tiến hành phiên trù bị
Triển khai dự án Khu đô thị thể thao Olympic: Tạo động lực phát triển mới cho khu vực phía Nam Thủ đô
Thi đua yêu nước trong công nhân, viên chức, lao động: Sức mạnh nội lực kiến tạo Thủ đô phát triển
Tin khác
Sinh viên trải nghiệm “mưa tuyết” Noel giữa lòng Thủ đô
Cộng đồng 25/12/2025 15:09
Những người lính biên phòng ở A Mú Sung
Cộng đồng 25/12/2025 09:14
Những lời chúc Giáng sinh 2025 hay và ý nghĩa nhất
Cộng đồng 24/12/2025 08:47
Nguồn gốc và ý nghĩa của ngày lễ Giáng sinh
Cộng đồng 24/12/2025 08:45
Cần 51.000 tỷ đồng đầu tư phát triển Đặc khu Côn Đảo
Cộng đồng 23/12/2025 14:11
Prudential trao 2.600 phần quà Giáng sinh tặng bệnh nhi tại TP.HCM và Hà Nội
Cộng đồng 23/12/2025 10:39
Những chiến sĩ biên phòng ở Ma Lù Thàng
Cộng đồng 22/12/2025 18:36
Chuyện những người lính quân hàm xanh ở Dào San
Cộng đồng 21/12/2025 21:20
Rộn ràng các trải nghiệm dịp Noel - Tết Dương lịch cho trẻ em tại Vườn thú Hà Nội
Cộng đồng 21/12/2025 16:19
Hơn 2.000 người dân phường Phú Thượng dự công chiếu miễn phí phim “Mưa đỏ”
Cộng đồng 20/12/2025 22:31
