Kháng thể mang tên "Tình yêu"
Nhớ cả khi ta đang ở bên người ấy... | |
Mùa Thu ngang qua phố | |
Mệt rồi, thì buông tay thôi... |
Khi yêu anh, em đã học được cách tiêm vào cơ thể một con virus như thế, để không bao giờ còn đau vì anh.
Em bảo, yêu thì khó, quên thì dễ. Anh khăng khăng điều ngược lại, yêu thì dễ, quên thì khó. Khi anh nói điều đó, em hiểu rằng anh muốn chứng tỏ với em, tình yêu phát sinh nơi anh dành cho em nó đến quá nhanh khiến anh say đắm không thể cưỡng lại được. Rồi anh muốn khẳng định, khi yêu em rồi, quên khó lắm.
Em sẽ hạnh phúc lắm nếu thật sự yêu em thì dễ, xa em thì khó, bởi như thế em sẽ mãi có anh trong đời, ràng buộc anh bằng trái tim em, để anh không thể nào rời xa em được.
Thế nhưng, em biết tình yêu là thứ không thể trường tồn. Nay yêu đấy, mai lại xa, như một thứ ánh sáng kỳ diệu được mặt trời mang đến chiếu sáng tâm hồn em, rồi một mai cơn mưa lại ập đến đem mây đen che kín những yêu thương thuở nào.
Khi em cần anh, em không biết anh ở đâu khi bên kia đầu dây chỉ có những tiếng tút dài. Khi em cần anh âm thanh ngắn ngủi của tín hiệu báo tin nhắn cứ im lặng triền miên. Khi em cần anh ngày lại ngày, đêm nối đêm anh vẫn biền biệt, rồi thỉnh thoảng anh lại đến khi anh cần, rồi biến mất khi anh muốn.
Anh đã từng cho em khoảng trời xanh hy vọng, anh đã từng cho em những ngày mưa u ám, anh đã từng cho em thấy hạnh phúc ngập tràn, nhưng cũng mang cho em biết bao đêm sầu khổ. Để rồi những ngày tháng mỏi mòn chờ đợi khiến em phải tự tiêm cho mình một kháng thể mang tên tình yêu. Nếu anh không gọi điện, em sẽ vứt cái điện thoại một nơi, nếu anh không nhắn tin, em sẽ đi ngủ, nếu anh không đến em sẽ đi chơi... nếu anh không cho em cái cảm giác mình thuộc về nhau, em sẽ không cần anh nữa.
Nhưng phải thú nhận rằng, giống như một đứa bé được tiêm phòng, những ngày đầu sẽ bị sốt và khó chịu. Em cũng thế, những ngày đầu làm quen với kháng thể không anh, em cũng như một kẻ ngẩn ngơ ngây dại vì tình. Em tự nhủ lòng hãy cố lên, cố chịu đau, cố chịu những cơn nhớ hành hạ để thích nghi với kháng thể ấy... để rồi... em quên anh.
Anh bảo: “Thích nghi như vậy tốt cho em”, rồi anh lại bảo: “Nhưng anh thấy không vui”. Khi yêu anh luôn nói mong muốn những điều tốt đẹp cho em, vậy mà khi anh thấy tốt cho em, anh lại không vui. Phải chăng tình yêu của anh là thế, khi cần thì đến, khi chán thì đi nhưng vẫn không muốn buông ra...
Giờ trong em đã có kháng thể, em sẽ để anh đi bất cứ lúc nào. Chỉ tiếc rằng xưa kia anh không tin lời em nói: Tình yêu đến với em thật khó, quên thì thật dễ... khi đã có những kháng thể...
Bảo Thoa
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Dự kiến một số điểm mới trong quy định thi, cấp chứng chỉ ngoại ngữ
Tổ chức Hội nghị cán bộ năm 2025 đảm bảo dân chủ, thiết thực
LĐLĐ quận Đống Đa: Nhiều hoạt động chăm lo cho đoàn viên, người lao động có hoàn cảnh khó khăn
Thành đoàn Hà Nội tuyên dương cán bộ công chức, viên chức trẻ xuất sắc
Gen Z mùa deadline cuối năm: Đa nhiệm, stress nhưng vẫn luôn tận hưởng cuộc sống
Học bổng ABG Future Leaders cho các nhà lãnh đạo trẻ
Luật Công nghiệp công nghệ số: Luật hóa trí tuệ nhân tạo, tài sản số
Tin khác
Gen Z mùa deadline cuối năm: Đa nhiệm, stress nhưng vẫn luôn tận hưởng cuộc sống
Cộng đồng 23/11/2024 15:27
Từ 25/12: Phụ huynh bắt buộc quản lý hoạt động mạng xã hội của trẻ em dưới 16 tuổi
Cộng đồng 23/11/2024 08:12
“Manifest” được chọn là từ của năm 2024
Cộng đồng 22/11/2024 23:24
Nhân lên giá trị tri thức, giá trị văn hóa trong đời sống xã hội
Xã hội 22/11/2024 15:51
Phụ nữ Hà Nội chung tay thu hẹp khoảng cách giới
Cộng đồng 22/11/2024 15:38
Đượm nồng bếp củi mùa đông
Cộng đồng 21/11/2024 11:00
Ngôi nhà nghĩa tình của các thương, bệnh binh
Cộng đồng 21/11/2024 07:43
30 lời chúc ý nghĩa nhân Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11
Cộng đồng 18/11/2024 19:34
Liên hoan văn hóa “Phụ nữ dân tộc thiểu số hành động vì bình đẳng giới” năm 2024
Cộng đồng 16/11/2024 13:19
Care For Việt Nam cùng dấu ấn doanh nghiệp vì cộng đồng 2024
Cộng đồng 15/11/2024 17:21