Con người không yêu chỉ vì hạnh phúc
Em là mặt trời, bởi vì tôi cứ hướng về em | |
Gom hết nhỏ nhặt lại cho đầy một thế giới |
Em như là bông hoa, rạng ngời với những cái cuốn hút của người thiếu nữ. Có vài kẻ muốn ngửi bông hoa đó. Có mấy kẻ chưa một lần mến thương em thật thà, chưa từng dành cho em một chút yên ổn, cũng muốn dành lấy em như là một thú vui xuồng xã.
Tôi cảm thấy bất lực trước tất cả những điều ấy!
Xin lỗi vì đã chẳng tin em như những gì lẽ ra tôi phải làm.
Ảnh minh họa: Kiều Hạnh |
Xin lỗi vì tôi đã nói những lời thật thà này vào lúc nửa đêm. Mặt người đối diện nhau còn chẳng tường tỏ, huống chi là những ngọt nhạt xa xôi!
Tôi yêu em, cả trong những điều đôi mắt và trái tim không thể tường tỏ.
Đẹp nhất là những ngày bờ vai mình khẽ tựa. Mình cạnh nhau lúc bình minh đến, mình tựa vai nhìn mặt trời khuất xuống những dãy núi. Có phải không em, cuộc đời lắm lúc nghĩ cũng chỉ dài như một ngày. Và mọi điều tuyệt vời trên thế giới lắm khi chỉ gói gọn lại trong giây phút mình được cạnh nhau.
Người với người đến với nhau vì những khoảnh khắc hạnh phúc. Nhưng con người ta không yêu chỉ vì hạnh phúc!
Tôi biết điều đó. Giống như chặng đường đến với những vùng đất thơ mộng, nó vẫn có nhiều bụi đường và đầy rẫy những nguy hiểm. Và đi một mình, tôi vẫn thường tự hát cho tan những mờ tối. Tôi học cách tránh những chiếc xe lớn đang lao nhanh như thể dồn hết quyết tâm và liều lĩnh cho một chuyến đi. Tôi thấy được những rặng mây xa hơn. Một phút đồng hồ trôi, lòng tôi chưa hề ngừng hồ hởi. Dù đôi khi mắt buồn lòng đau vì những điều mình thương nhất.
Phải chi không từng lớn, để tôi có thể yêu em theo một cách giản đơn hơn.
Phải chi tôi quên sạch hết những điều từng trải qua, từng chứng kiến để mà tin em bất chấp và trọn vẹn.
Những tấm hình mình chụp chung đâu thể gắn người với người lại, dù có lúc ta thân thương như là chiếc bóng. Đôi mắt em đẹp và sâu, đâu thể làm tôi hạnh phúc trong cái ngẩn ngơ ban đầu?
Những cái sâu thẳm ta thường nhìn không rõ. Đôi mắt người thương, ta dễ mềm lòng để say mê. Và tôi hiểu em còn mang nhiều bí mật. Những thứ từ trong lặng lẽ, mình thầm cảm thông cho nhau. Những giới hạn của xót xa, mình đã đi qua để hiểu, vẫn chọn cách hôn trán nhau dịu ngọt.
Và nửa đời còn lại lênh đênh, mình vẫn mong là người cùng kẻ còn lại đi hết...
Bảo Bảo
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Dự kiến một số điểm mới trong quy định thi, cấp chứng chỉ ngoại ngữ
Tổ chức Hội nghị cán bộ năm 2025 đảm bảo dân chủ, thiết thực
LĐLĐ quận Đống Đa: Nhiều hoạt động chăm lo cho đoàn viên, người lao động có hoàn cảnh khó khăn
Thành đoàn Hà Nội tuyên dương cán bộ công chức, viên chức trẻ xuất sắc
Gen Z mùa deadline cuối năm: Đa nhiệm, stress nhưng vẫn luôn tận hưởng cuộc sống
Học bổng ABG Future Leaders cho các nhà lãnh đạo trẻ
Luật Công nghiệp công nghệ số: Luật hóa trí tuệ nhân tạo, tài sản số
Tin khác
Gen Z mùa deadline cuối năm: Đa nhiệm, stress nhưng vẫn luôn tận hưởng cuộc sống
Cộng đồng 23/11/2024 15:27
Từ 25/12: Phụ huynh bắt buộc quản lý hoạt động mạng xã hội của trẻ em dưới 16 tuổi
Cộng đồng 23/11/2024 08:12
“Manifest” được chọn là từ của năm 2024
Cộng đồng 22/11/2024 23:24
Nhân lên giá trị tri thức, giá trị văn hóa trong đời sống xã hội
Xã hội 22/11/2024 15:51
Phụ nữ Hà Nội chung tay thu hẹp khoảng cách giới
Cộng đồng 22/11/2024 15:38
Đượm nồng bếp củi mùa đông
Cộng đồng 21/11/2024 11:00
Ngôi nhà nghĩa tình của các thương, bệnh binh
Cộng đồng 21/11/2024 07:43
30 lời chúc ý nghĩa nhân Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11
Cộng đồng 18/11/2024 19:34
Liên hoan văn hóa “Phụ nữ dân tộc thiểu số hành động vì bình đẳng giới” năm 2024
Cộng đồng 16/11/2024 13:19
Care For Việt Nam cùng dấu ấn doanh nghiệp vì cộng đồng 2024
Cộng đồng 15/11/2024 17:21