Chúng ta đã không tìm ra lối đợi
| Bao giờ anh lớn? | |
| Giữ cho em sự yên lặng | |
| Người đừng về nữa được không |
Chuyện buồn nào cũng đều có một thời đẹp đẽ, vì nó từng đẹp nên ta mới động lòng, mới cuốn theo, dù có khi biết là sẽ chẳng tìm ra lối. Lỡ làng ấy có thể đã bắt đầu từ ngay lúc mình quen. Chúng ta đầu có gì cho nhau mà tiến lại gần? Chúng ta nào có thể thay đổi người đối diện như mình mơ mộng. Và chút ngộ nhận ban đầu, rõ ràng chẳng thể giúp ta hoặc người chiến thắng được những ích kỷ cố hữu.
Trong mối quan hệ này, cả ha chúng ta đều đã hơn một lần đóng vai kẻ thất hứa. Bởi vì tin tưởng đã hết, lưu luyến đã không đủ, nhiệt huyết hôm nào chẳng còn có thể viết tiếp được.
![]() |
| Ảnh minh họa: Gia Huy |
Lỡ làng ấy bắt đầu từ ngay khi ta đến. Chiều hôm ấy, tại sao chúng ta lại trộm nhìn nhau. Ánh mắt ban đầu thật dễ khiến trái tim ngốc nghếch. Ta không nhận ra trong ánh mắt đó, người còn vương bao nhớ thương về kẻ khác. Mà khi ấy, nếu có nhận ra chắc ta cũng làm ngơ. Lỡ làng đó là từ khi mình lỡ thương ai kia, lòng khao khát được che chở. Hai chúng ta hình như đã có lúc tiến sát lại gần, nhưng tiếc đó chỉ là vài phút giây vội vã.
Tình cảm sẽ là câu chuyện buồn, nếu như một người xem ai đó là bờ bến trong khi kẻ còn lại chỉ nghĩ về người đối diện như một chỗ dựa tạm thời.
Bao giờ ta có thể đi qua được lỡ làng, khi những khoảng trống cứ kéo ta theo.
Những điều xảy đến rõ ràng là không đáng tiếc. Một câu chuyện ngộ nhận, một người không thương mình, hay là một tình cảm được vẽ nên bằng rất nhiều nửa vời. Có điều gì đáng tiếc trong tất cả những thứ ấy? Vậy mà lòng mình lưu luyến, cũng bởi mình đặt tình cảm vào người ta, trái tim từ đó biết mong ngóng để chờ được đáp lại. Càng thất vọng càng trông chờ. Chút bao dung dư thừa chỉ để kéo dài thêm thứ tình yêu một người.
Ngày người ra đi, cuộc đời có lẽ vẫn dịu dàng. Trái tim ta khi ấy có lẽ vẫn còn có thể tìm ra cách để yên ổn. Thế nhưng lúc này thì chưa. Lỡ làng ấy biết là chuyện sai, nhưng không có nghĩa ta có thể bước qua ngay.
Lúc mình bước qua cuộc đời nhau, thế giới này với tôi tưởng như rất vắng. Là tôi vội thương hay là vì người vội hờ hững. Chúng ta đã không tìm ra lối đợi, đành mong thời khắc có thể đi qua...
Nguyên Bảo
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Phản biện đa chiều, gắn hơi thở cơ sở trong xây dựng chính sách văn hóa - xã hội Hà Nội
NSƯT Tân Nhàn được bổ nhiệm chức danh Phó Giáo sư
Hà Nội rạng rỡ ánh sáng "đánh thức" di sản nghìn năm Thăng Long
Lan tỏa nghĩa tình đồng đội tại xã Hòa Phú
Ông Nguyễn Lương Tâm tái đắc cử Chủ tịch Công đoàn Y tế Việt Nam
Nâng cao nghiệp vụ báo chí gắn với thực tiễn phát triển địa phương
Báo Lao động Thủ đô tổng kết công tác năm 2025, triển khai nhiệm vụ năm 2026
Tin khác
Sinh viên trải nghiệm “mưa tuyết” Noel giữa lòng Thủ đô
Cộng đồng 25/12/2025 15:09
Những người lính biên phòng ở A Mú Sung
Cộng đồng 25/12/2025 09:14
Những lời chúc Giáng sinh 2025 hay và ý nghĩa nhất
Cộng đồng 24/12/2025 08:47
Nguồn gốc và ý nghĩa của ngày lễ Giáng sinh
Cộng đồng 24/12/2025 08:45
Cần 51.000 tỷ đồng đầu tư phát triển Đặc khu Côn Đảo
Cộng đồng 23/12/2025 14:11
Prudential trao 2.600 phần quà Giáng sinh tặng bệnh nhi tại TP.HCM và Hà Nội
Cộng đồng 23/12/2025 10:39
Những chiến sĩ biên phòng ở Ma Lù Thàng
Cộng đồng 22/12/2025 18:36
Chuyện những người lính quân hàm xanh ở Dào San
Cộng đồng 21/12/2025 21:20
Rộn ràng các trải nghiệm dịp Noel - Tết Dương lịch cho trẻ em tại Vườn thú Hà Nội
Cộng đồng 21/12/2025 16:19
Hơn 2.000 người dân phường Phú Thượng dự công chiếu miễn phí phim “Mưa đỏ”
Cộng đồng 20/12/2025 22:31
