Ai sẽ lắng nghe ta?
Tất cả mọi thứ đều sẽ hao mòn | |
Câu chuyện thoáng qua |
Có lẽ, đến cuối ngày, những câu chuyện thường trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Khi đồng hồ cứ chạy dần đến số 12, những khuôn mặt ta đã nhìn thấy, những âm thanh ta đã nghe, vị cà phê ta uống, những cuộc nói chuyện phiếm ta tham gia, những hình ảnh ta vô tình ngang qua trên phố, sau một ngày, tất cả như dần tan biến vào màn đêm. Câu chuyện không còn là ta đã quen bao nhiêu người, ta đã mua cuốn sách nào, trời đã mưa ra sao, xe buýt đã đến muộn bao nhiêu phút, ta đã xem bộ phim gì hay ta đã về nhà lúc mấy giờ nữa. Câu hỏi chợt bật ra là: Ai sẽ lắng nghe ta?
Chúng ta vốn dĩ chỉ là những đứa trẻ giữa vũ trụ bao la, khát khao những chân trời mới, quay cuồng, bộn bề với những thứ thú vị, lạ mắt. Chúng ta si mê, chúng ta say sự sống mỗi ngày; chúng ta ôm trọn khát vọng đổi thay và cứ thế chạy thật nhanh. Chẳng ai ngoại lệ cả, cứ vô tư bỏ qua và bỏ qua.
Chuyện gì đã xảy ra? Câu được hỏi nhiều nhất cả cuộc đời. Thực lòng, chẳng có gì xảy ra cả; cuộc sống, cuộc sống là cái đã xảy ra. Cuộc sống bao bọc cho sự cô độc cằn cỗi trong mỗi chúng ta.
Chúng ta không ai là không lạc. Có người lạc đường, có người lạc hướng, có người lạc trong chính mình.
Cứ mỗi ngày, lại có cả đống người ngửa mặt lên trời và tự hỏi, bao giờ mới có người hiểu tôi đây? Ít người hiểu được chúng ta, thậm chí, đôi khi chỉ có một người có thể làm được điều kì vĩ ấy.
Nhưng rồi, không, thật buồn, quanh đi quẩn lại, sự rắc rối giờ không nằm ở việc ai sẽ hiểu ta mà là ai muốn hiểu ta. Ta thấy họ rồi, nhưng, sợi dây đồng cảm ấy chỉ thực sự tồn tại trong thời điểm mà thôi, bởi vì nó phụ thuộc vào người đó có muốn hiểu và chấp nhận ta hay không.
Dù về cơ bản, ta và họ đồng điệu, tuy nhiên, không có nghĩa, ta sẽ hết cô độc. Lí do cho cái nghiệt ngã này, bỗng dưng, một thời điểm khác, họ tự động từ bỏ sợi dây gắn kết kia; có chăng là sợi dây vẫn ở đó, nhưng khi không muốn giữ, thì câu chuyện lại rẽ hướng rồi.
Chúng ta cô độc bởi lẽ ấy. Ai cũng có vấn đề và câu chuyện riêng; chúng ta, chúng ta tìm kiếm người có thể hiểu được, thông cảm, chấp nhận được vấn đề ấy, câu chuyện ấy. Thế rồi, phải, lại có một cái khác xảy ra, không ai muốn thấu hiểu ta cả, không ai có thể chấp nhận, không ai thực lòng muốn giữ sợi dây và kéo ta lại gần họ.
Chúng ta lại buộc phải ngồi bần thần một mình ở bến xe vào một ngày trời mưa, chờ đợi cho dòng người lướt qua, chờ đợi ai đó sẽ lại ngồi xuống bên cạnh và nói họ hiểu, hiểu mà.
Minh Anh
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
10 sự kiện nổi bật của ngành khoa học và công nghệ năm 2024
Về nơi "xứ sở nhà thờ" mùa Giáng sinh
Tiếp tục đổi mới mạnh mẽ hoạt động của Mặt trận theo phương châm hướng về cơ sở
Ba cựu Phó Giám đốc sở hầu tòa trong vụ "chuyến bay giải cứu" giai đoạn 2
97 đề tài tham dự Cuộc thi Khoa học, kỹ thuật cấp Thành phố dành cho học sinh trung học
Công đoàn ngành Xây dựng Hà Nội lên kế hoạch chăm lo cho người lao động dịp Tết Nguyên đán
“Quả ngọt” sau hàng năm trời chữa nuốt nghẹn không rõ nguyên nhân
Tin khác
Tạo điều kiện để trẻ em khiếm thị tiếp cận công nghệ
Cộng đồng 22/12/2024 06:53
Nhân lên niềm tự hào về truyền thống lịch sử vẻ vang của Quân đội nhân dân Việt Nam anh hùng
Cộng đồng 21/12/2024 11:47
Quận Thanh Xuân biểu dương cán bộ làm công tác dân số
Xã hội 21/12/2024 10:19
Ra mắt tính năng nhận diện “Ứng dụng chính thức của Chính phủ” trên Google Play
Xã hội 20/12/2024 12:24
Tập huấn kỹ năng truyền thông về sàng lọc trước sinh, sơ sinh cho cộng tác viên dân số
Xã hội 20/12/2024 06:53
Tiếp nhận hơn 107 tỷ đồng dành cho trẻ em có hoàn cảnh khó khăn trong năm 2025
Cộng đồng 19/12/2024 23:11
Quận Thanh Xuân hưởng ứng Tháng hành động Quốc gia về dân số
Xã hội 19/12/2024 20:52
Xuân đẹp nhất khi còn bên bố mẹ
Cộng đồng 19/12/2024 17:42
Độc đáo nghề làm hoa tre
Cộng đồng 19/12/2024 16:30
Phát động chiến dịch “Những mùa xuân nguyên vẹn”
Cộng đồng 19/12/2024 13:21