Viết cho em, ngày Valentine
Thời hạn của tình yêu | |
Vì là tình yêu thì không ai chọn rời đi! | |
Yêu em, cả tuổi thanh xuân chắc gì đã đủ |
Hay bởi vì thành phố nơi em quá nhỏ, chỉ vài bước chân người với người đã gặp nhau? Vì người ta dẫu có nhìn thấy em cũng chẳng một chút động lòng hay vì những khắc ghi của tình đầu là quá khó để phai nhạt.
Cô gái của tôi, bờ vai em gầy nhỏ. Nếu lòng còn giữ quá nhiều chuyện không may thì chẳng có đám đông nào có thể giúp em giấu nổi nỗi cô đơn của bản thân hết!
Có phải những xúc cảm mục nát hôm xưa vẫn thường về trong cơn say em để làm bão lòng? Có phải môi em nhiều tối vẫn nồng thơm hương rượu. Và điều tréo nghoe nhất có phải là khi mình mãi cuốn vào. Tình yêu đó chắc sẽ mãi chẳng trưởng thành, khi mà em cứ luôn chọn làm đứa trẻ. Hay em nghĩ đứa trẻ đó là tất cả những gì đẹp nhất, gồm cả ân tình và giá trị.
Ảnh minh họa: B.T |
Em cứ vì những điều “hoàn mỹ” trong quá khứ mà chẳng buồn bước tiếp, vậy làm sao mà biết được đoạn đường tiếp theo còn có những điều tuyệt vời hơn? Em nói rằng em “không thể làm khác”, thực ra là chưa bao giờ lựa chọn cả!
Này cô gái nhỏ, tại sao tôi thấy mắt em buồn khi nói hai từ “em ổn”.
Những công việc đều đều sớm tối. Những xúc cảm lộn xộn như nắng như mưa. Hình như em vẫn đang tìm một nơi có thể tựa đầu, giống như cách em vẫn hằng đêm gọi cho ai đó. Sâu trong lòng hình như em cần một người để có thể sẻ chia hết. Rồi thì chẳng biết từ bao giờ: mọi quy tắc của lý tưởng đều dồn vào những hình dung về người ấy.
Người ta phát chán vì cuốn sách đã cũ. Còn em vẫn thương những dở dang. Trang sách đó dẫu có đọc lại trăm lần thì em vẫn cứ muốn cái kết phải là điều trái ngược so với chuyện xảy ra trong thực tế.
Này cô gái, vì sao em yếu đuối như thế?
Dẫu có đi trọn những cố gắng, có tự mình hoàn thành bao nhiêu việc thì em vẫn là con người sống nhiều về cảm xúc. Có phải em bây giờ ghét những cái xoa đầu đến cực đoan. Em chọn cách đóng cửa lòng để không phải viết tiếp những điều dang dở. Có phải mỗi chiều em vẫn đi qua chỗ hàng cây cũ, chứng kiến cả những mùa lá đổ rồi thì mọi chuyện vẫn không có gì mới hết...
Mai này, chắc sẽ có ai đó xuất hiện. Cái xoa đầu khi đó chẳng làm em ái ngại. Ai đó sẽ nắm tay em, dắt em qua những né tránh và ái ngại.
Mong người ta sẽ kiên nhẫn với em, dạy em cách để viết một câu chuyện mới. Không phải vì lòng em ưa sự đổi thay mà bởi vì chúng ta cần học cách buông rơi những điều đã không còn ý nghĩa.
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Phường đầu tiên của quận Tây Hồ nhận danh hiệu “Phường đạt chuẩn đô thị văn minh”
Dư âm đẹp từ Giải bóng đá thường niên Tổng Công ty Vận tải Hà Nội năm 2024
Bắt giữ đối tượng "ngáo đá" cướp ô tô, dùng xẻng đánh người
Từ 25/12: Phụ huynh bắt buộc quản lý hoạt động mạng xã hội của trẻ em dưới 16 tuổi
Từ 1/1/2025, ứng dụng ngân hàng không được ghi nhớ mật khẩu đăng nhập
Bắt đầu chiến dịch kiểm tra vận tải hành khách cuối năm
Tỷ giá USD hôm nay 23/11: Giá USD trên thị trường tự do giảm sâu
Tin khác
Từ 25/12: Phụ huynh bắt buộc quản lý hoạt động mạng xã hội của trẻ em dưới 16 tuổi
Cộng đồng 23/11/2024 08:12
“Manifest” được chọn là từ của năm 2024
Cộng đồng 22/11/2024 23:24
Nhân lên giá trị tri thức, giá trị văn hóa trong đời sống xã hội
Xã hội 22/11/2024 15:51
Phụ nữ Hà Nội chung tay thu hẹp khoảng cách giới
Cộng đồng 22/11/2024 15:38
Đượm nồng bếp củi mùa đông
Cộng đồng 21/11/2024 11:00
Ngôi nhà nghĩa tình của các thương, bệnh binh
Cộng đồng 21/11/2024 07:43
30 lời chúc ý nghĩa nhân Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11
Cộng đồng 18/11/2024 19:34
Liên hoan văn hóa “Phụ nữ dân tộc thiểu số hành động vì bình đẳng giới” năm 2024
Cộng đồng 16/11/2024 13:19
Care For Việt Nam cùng dấu ấn doanh nghiệp vì cộng đồng 2024
Cộng đồng 15/11/2024 17:21
Cô gái khuyết tật và hành trình mang tri thức đến với các em nhỏ
Cộng đồng 15/11/2024 06:39