Yêu thương không bao giờ muộn

Cuộc điện thoại với mẹ đã kết thúc từ lâu mà tôi vẫn còn đứng thẫn thờ, cảm giác khó nói thành lời, hình như tôi đã bỏ quên một điều gì đó từ rất lâu.

Mẹ tôi nhiều bệnh, tiểu đường, cao huyết áp rồi viêm xoang nữa. Thấy mẹ nấu thuốc phải canh lửa vất vả nên tôi mua tặng mẹ cái siêu nấu thuốc bằng điện. Cái siêu chỉ có hai nút: tắt và bật, tôi đã hướng dẫn mẹ cách sử dụng hai, ba lần. Vậy mà khi tôi đi làm trên tỉnh, mẹ lại gọi cho tôi hỏi nút nào là bật, nút nào là tắt. Tôi chợt nhận ra trí nhớ mẹ không còn được như xưa.
Hình như đã rất lâu rồi tôi không ngắm mẹ thật kỹ, không ăn cơm cùng mẹ, và cũng rất lâu rồi tôi không tâm sự với mẹ. Cơ quan xa nhà nên tôi thuê trọ. Cuối tuần lúc về với mẹ lúc không. Bốn năm học đại học, ba năm đi làm, tôi ở nhà trọ nhiều hơn ở nhà, tôi đã quên mất tình yêu thương của mẹ.
Mẹ đã thay đổi nhiều, tóc bạc trắng hết rồi. Mẹ gầy đi thấy rõ, hố mắt sâu, đuôi mắt nhiều vết chân chim, vầng trán đã xuất hiện nhiều nếp nhăn, gương mặt gầy gò, bàn tay mẹ khô ráp. Nói chuyện với mẹ tôi mới biết mẹ nặng tai rồi, phải nói lớn mẹ mới nghe được. Bất chợt tôi nghe lòng quặn thắt.
Trước đây và bây giờ cũng vậy, khi tôi đi đâu xa, mẹ bảo đến nơi là phải gọi điện thoại cho mẹ hay. Tôi dạ dạ nhưng ít khi nào nhớ. Thấy tôi không gọi về là mẹ gọi cho tôi, tôi nghĩ chuyện đó bình thường nhưng không phải. Bởi vô tình tôi nhìn thấy mẹ gọi điện thoại, không dễ chút nào. Hôm kia, anh hai tôi chở nhỏ cháu đi khám bệnh trên tỉnh, mẹ nhẩm tính đã đến nơi mà không thấy anh gọi về, tôi thấy mẹ cầm cây đèn pin, đi đến nơi để điện thoại bàn, cầm tấm giấy ghi số điện thoại của anh, mẹ bấm từng số một, thật khó khăn. Tôi thấy mắt mình cay, vậy mà tôi chẳng bao giờ gọi về cho mẹ trước.
Hôm nay, ba tôi đi đám thôi nôi ở xóm trên, trời đã xế chiều mà chưa thấy ba về. Mẹ chắp hai tay ra sau lưng, chốc chốc lại đi ra, đi vào, mắt dán chặt nơi lối rẽ trước cửa nhà, tôi biết mẹ đang lo cho ba. Tôi nhớ mấy lần tôi về nhà, trông mẹ cũng thế này, phải chăng mẹ cũng đã đợi chờ và lo lắng cho tôi?
Lâu không thấy tôi về là mẹ gọi điện thoại hỏi thăm tôi khỏe không, khi nào về, muốn ăn gì để mẹ nấu. Hình như chưa bao giờ tôi hỏi mẹ như vậy.
Bất chợt lòng thấy sợ, một nỗi sợ vu vơ. Mẹ đã già rồi. Tôi rồi sẽ có gia đình, liệu những lo toan của cuộc sống lứa đôi có lại một lần nữa cuốn tôi đi, khiến tôi bỏ quên những yêu thương của mẹ? Tự nhủ lòng hãy về bên mẹ mỗi cuối tuần, nấu cho mẹ những món ăn ngon, nhớ gọi điện mỗi lúc đi xa, yêu thương để dành cho mẹ thì chẳng bao giờ là muộn.
Nguồn Dân trí
Nên xem
Quyết tâm để người dân có cuộc sống ấm no, hạnh phúc
Chưa trao thẩm quyền cưỡng chế toàn diện cho Văn phòng thi hành án
Nhận định Man City vs Sunderland: Etihad chờ ngày Man xanh bứt tốc
Nỗ lực đưa dự án đường Vành đai 4 - Vùng Thủ đô về đích
Nhận định Real Betis vs Barcelona: Thử thách lớn chờ đội đầu bảng
Tỷ giá USD hôm nay (6/12): Giá USD "chợ đen" giảm mạnh
Sơn Tây: Hiệp thương giới thiệu người ứng cử đại biểu Hội đồng nhân dân phường khoá II
Tin khác
Giải thưởng “Vinh danh người truyền lửa”: Tôn vinh những con người bình dị mà phi thường
Cộng đồng 05/12/2025 19:57
Kỷ niệm Ngày Quốc tế Người Khuyết tật 2025 và công bố báo cáo về an sinh xã hội cho người khuyết tật
Cộng đồng 04/12/2025 19:50
Tăng cường bảo đảm thông tin liên lạc trong thiên tai
Cộng đồng 01/12/2025 16:36
Dịch vụ giao hàng Xanh SM Express dẫn đầu về chỉ số hài lòng khách hàng
Cộng đồng 01/12/2025 14:04
Hà Nội tăng cường quản lý hoạt động sản xuất, kinh doanh và sử dụng hóa chất
Cộng đồng 01/12/2025 09:55
Nhiều chính sách quan trọng có hiệu lực từ tháng 12/2025
Cộng đồng 30/11/2025 17:30
Công ty Hoàng Viên Quảng Bá quyên góp ủng hộ Mái ấm Thánh Tâm
Cộng đồng 30/11/2025 12:42
Việt Nam chào đón 13 đầu bếp Michelin trong tuần lễ ẩm thực quốc tế
Cộng đồng 26/11/2025 17:43
Báo Người Lao động phát động chương trình “Triệu tập vở cho học sinh vùng bị thiên tai”
Cộng đồng 26/11/2025 13:08
Nghĩa tình cư dân Cầu Giấy gửi tới đồng bào vùng lũ
Cộng đồng 25/11/2025 22:53
