Yêu thương không bao giờ muộn
Cuộc điện thoại với mẹ đã kết thúc từ lâu mà tôi vẫn còn đứng thẫn thờ, cảm giác khó nói thành lời, hình như tôi đã bỏ quên một điều gì đó từ rất lâu.
Mẹ tôi nhiều bệnh, tiểu đường, cao huyết áp rồi viêm xoang nữa. Thấy mẹ nấu thuốc phải canh lửa vất vả nên tôi mua tặng mẹ cái siêu nấu thuốc bằng điện. Cái siêu chỉ có hai nút: tắt và bật, tôi đã hướng dẫn mẹ cách sử dụng hai, ba lần. Vậy mà khi tôi đi làm trên tỉnh, mẹ lại gọi cho tôi hỏi nút nào là bật, nút nào là tắt. Tôi chợt nhận ra trí nhớ mẹ không còn được như xưa.
Hình như đã rất lâu rồi tôi không ngắm mẹ thật kỹ, không ăn cơm cùng mẹ, và cũng rất lâu rồi tôi không tâm sự với mẹ. Cơ quan xa nhà nên tôi thuê trọ. Cuối tuần lúc về với mẹ lúc không. Bốn năm học đại học, ba năm đi làm, tôi ở nhà trọ nhiều hơn ở nhà, tôi đã quên mất tình yêu thương của mẹ.
Mẹ đã thay đổi nhiều, tóc bạc trắng hết rồi. Mẹ gầy đi thấy rõ, hố mắt sâu, đuôi mắt nhiều vết chân chim, vầng trán đã xuất hiện nhiều nếp nhăn, gương mặt gầy gò, bàn tay mẹ khô ráp. Nói chuyện với mẹ tôi mới biết mẹ nặng tai rồi, phải nói lớn mẹ mới nghe được. Bất chợt tôi nghe lòng quặn thắt.
Trước đây và bây giờ cũng vậy, khi tôi đi đâu xa, mẹ bảo đến nơi là phải gọi điện thoại cho mẹ hay. Tôi dạ dạ nhưng ít khi nào nhớ. Thấy tôi không gọi về là mẹ gọi cho tôi, tôi nghĩ chuyện đó bình thường nhưng không phải. Bởi vô tình tôi nhìn thấy mẹ gọi điện thoại, không dễ chút nào. Hôm kia, anh hai tôi chở nhỏ cháu đi khám bệnh trên tỉnh, mẹ nhẩm tính đã đến nơi mà không thấy anh gọi về, tôi thấy mẹ cầm cây đèn pin, đi đến nơi để điện thoại bàn, cầm tấm giấy ghi số điện thoại của anh, mẹ bấm từng số một, thật khó khăn. Tôi thấy mắt mình cay, vậy mà tôi chẳng bao giờ gọi về cho mẹ trước.
Hôm nay, ba tôi đi đám thôi nôi ở xóm trên, trời đã xế chiều mà chưa thấy ba về. Mẹ chắp hai tay ra sau lưng, chốc chốc lại đi ra, đi vào, mắt dán chặt nơi lối rẽ trước cửa nhà, tôi biết mẹ đang lo cho ba. Tôi nhớ mấy lần tôi về nhà, trông mẹ cũng thế này, phải chăng mẹ cũng đã đợi chờ và lo lắng cho tôi?
Lâu không thấy tôi về là mẹ gọi điện thoại hỏi thăm tôi khỏe không, khi nào về, muốn ăn gì để mẹ nấu. Hình như chưa bao giờ tôi hỏi mẹ như vậy.
Bất chợt lòng thấy sợ, một nỗi sợ vu vơ. Mẹ đã già rồi. Tôi rồi sẽ có gia đình, liệu những lo toan của cuộc sống lứa đôi có lại một lần nữa cuốn tôi đi, khiến tôi bỏ quên những yêu thương của mẹ? Tự nhủ lòng hãy về bên mẹ mỗi cuối tuần, nấu cho mẹ những món ăn ngon, nhớ gọi điện mỗi lúc đi xa, yêu thương để dành cho mẹ thì chẳng bao giờ là muộn.
Nguồn Dân trí
Nên xem
Xây dựng tổ chức Công đoàn vững mạnh toàn diện
Nâng cao chất lượng hoạt động vì lợi ích đoàn viên
Đưa lao động Việt Nam đi làm việc ở nước ngoài: Nâng cao chất lượng để nâng tầm vị trí
Trái phiếu doanh nghiệp kỳ vọng tăng tốc
Cập nhật sinh trắc học trước “giờ G”: Khách hàng không nên “đủng đỉnh”!
Xây dựng đô thị thông minh xứng tầm khu vực
Đô thị bừng sáng từ “Tuyến đường hoa nhân dân”
Tin khác
Xuân về trong nụ cười của mẹ!
Cộng đồng 26/12/2024 08:45
Từ hôm nay, người dùng mạng xã hội phải xác thực số điện thoại
Cộng đồng 25/12/2024 15:08
Giao lưu trực tuyến về lựa chọn thực phẩm, cân bằng dinh dưỡng cho gia đình
Cộng đồng 24/12/2024 17:46
Những lời chúc ngọt ngào và ý nghĩa nhất nhân dịp Giáng sinh 2024
Cộng đồng 24/12/2024 15:44
Người phụ nữ giàu lòng nhân ái
Cộng đồng 24/12/2024 08:51
Tạo điều kiện để trẻ em khiếm thị tiếp cận công nghệ
Cộng đồng 22/12/2024 06:53
Nhân lên niềm tự hào về truyền thống lịch sử vẻ vang của Quân đội nhân dân Việt Nam anh hùng
Cộng đồng 21/12/2024 11:47
Quận Thanh Xuân biểu dương cán bộ làm công tác dân số
Xã hội 21/12/2024 10:19
Ra mắt tính năng nhận diện “Ứng dụng chính thức của Chính phủ” trên Google Play
Xã hội 20/12/2024 12:24
Tập huấn kỹ năng truyền thông về sàng lọc trước sinh, sơ sinh cho cộng tác viên dân số
Xã hội 20/12/2024 06:53