Thấy nhau một sớm mai

Năm mười chín tuổi, tôi nhận ra mình chưa bao giờ thực sự hạnh phúc trong chuyện tình cảm, nói đúng hơn là tôi chưa bao giờ thực sự sở hữu một tình yêu.
thay nhau mot som mai Cùng mùa xuân trở lại
thay nhau mot som mai Một đời thương nhớ
thay nhau mot som mai Ngày xưa chẳng về

Kí ức đẹp nhất mà tôi có được, tôi tin tưởng, đó chính là câu chuyện về Mận.

Câu chuyện ấy diễn ra từ mãi những ngày tôi còn mười sáu. Nó được gói gọn là: tôi, Mận và tình cảm giấu kín của tôi.

Thuở mười sáu, những đứa trẻ áo trắng cất trong những nhịp tim một vài tò mò về những người bạn khác giới. Chúng không hiểu vì sao những môi cười có thể làm cho chúng vui và bình yên đến lạ. Và những nỗi nhớ, chẳng biết đến từ đâu. Vu vơ, tình cờ và lạ lùng. Vừa êm đềm như suối. Vừa mãnh liệt như bão. Điều tuyệt vời nhất ở lứa tuổi mười sáu, đó là đôi khi người ta quan tâm tới nhau chẳng màng lý do.

Tôi luôn tin trong những ngày tháng cũ kĩ, Mận đã trân trọng tôi như chính cái cách tôi nhìn nhận và nâng niu những điều tốt đẹp trong con người cô ấy.

thay nhau mot som mai
Ảnh minh họa: BT

Mận như một phần biệt lập so với đám con gái còn lại. Mái tóc gợn sóng, đôi mắt đen. Và có điều gì nhiều hơn thế. Tôi nhận thấy con tim tôi đôi lần đập rất nhanh khi ngồi sát bên Mận. Mãi sau này tôi mới biết, đó là sự quyến rũ. Một cậu con trai mười sáu tuổi có đôi khi nhìn nhận sự quyến rũ bằng một lăng kính trong veo. Cũng phải, khi đó người ta biết nâng niu cái phần mà mình nghĩ là mình còn thiếu. Khi đó, niềm thương thực sự là một thứ gì đó đáng để đắm đuối.

Những câu chuyện tình yêu chóng vánh thoáng vội của Mận, những lần tôi nghe có ai đó nói rằng người ta nhìn thấy Mận cùng bạn trai vào nhà nghỉ, hay những lần Mận gọi điện cho tôi và khóc, cả hai chúng tôi đều khóc, giờ nghĩ lại tôi vẫn chẳng thể nào hiểu nổi. Năm mười sáu tuổi, tôi đã nghĩ rằng tôi thích Mận. Nhưng cái bóng của tôi quá bé. Tôi chấp nhận đi bên lề cuộc sống của cô ấy, niềm thích trong tôi cứ lớn dần, lớn dần. Một ngày tôi tin nó đã hóa thành tình yêu.

Đó là một buổi sáng mà sương quên không vướng cành. Cơn khóc mười sáu làm tôi thức giấc. Trời hôm ấy trong veo, nhưng nào có nghĩa lý gì. Mận đâu biết cơn khóc sớm đó. Tôi đâu làm được gì cho Mận. Vậy đó, nỗi buồn tỉnh giấc và theo cặp mắt tôi bay về phía những áng mây loay hoay ở phía đông trang trại mà bố tôi mới xây hồi đầu năm.

Tôi đã từng nhớ về Mận trong khi chẻ củi. Nhớ bâng quơ thôi. Khi ngắm những vì sao lay lắt. Và những đêm trời se sắt lạnh. Tôi tự hỏi những đêm như thế Mận có buồn không. Tôi đôi khi hi vọng Mận thoáng nghĩ tới tôi khi vừa rời vòng tay một người đàn ông - trong cơn hoang mang thiếu nữ.

Tôi với Mận hay cùng nhau đi ra phía sau trường vào mỗi giờ tan học. Chẳng để làm gì cả, có chăng chỉ để làm những kẽ về muộn nhất. Tôi luôn có cảm giác rằng mình đã ở yên trong khu sân tập sau trường, suốt những năm cấp ba. Tâm trí tôi, nỗi nhớ của tôi và hình ảnh Mận. Đúng đấy, hình ảnh Mận khi ấy cũng là một thứ thuộc về tôi, bởi vì đôi mắt tôi.

Ngày hôm đó tôi đã rất buồn khi nhìn Mận bị một nhóm người tổ chức đánh. Tôi chẳng làm gì cả, tôi chỉ có tay không. Chỉ biết lặng lẽ gọi một người bạn hỏi số điện thoại của Mận, tôi gọi cho bố Mận đến đón cô ấy. Buổi đó tôi về nhà một mình. Tình cảm tôi lẳng lặng như cái bóng. Hay chính tôi chọn làm cái bóng - thì tôi cũng không biết. Hôm đó, tôi không nhìn thấy Mận khóc. Tôi suy nghĩ nhiều về lý do cho cuộc ẩu đả hôm đó. Nó có thể đến từ chuyện tình cảm của Mận, từ những cuộc đi chơi mà chưa bao giờ tôi nghe Mận kể hay từ một điều gì đó mà tôi chưa bao giờ tôi hình dung ra.

Giữa chúng tôi có mấy điều mỏng manh cũng như một vài thứ sâu sắc. Chúng song song cùng tồn tại. Chúng khiến tôi nghĩ, và có thể chính Mận cũng nghĩ. Lớp nghĩ ấy đẹp hơn hoa cải cuối trời, tôi tin thế.

Tôi mang những cơn mơ dài mà ở đó, tôi đi giữa sợi dây nối hai đầu có Mận, đi về hướng nào cũng có Mận. Sợi dây mong manh, mong manh. Tôi vẫn luôn nói Mận nghe về con người thứ nhất của cô ấy. Tôi biết Mận dễ khóc, dễ yếu lòng. Tôi thầm cảm mến những quan tâm Mận dành cho tôi. Tôi đã hát cho Mận nghe thật nhiều, những khi cô ấy buồn. Mận nói với tôi rằng đó sẽ là những bài hát đặc biệt trong cuộc đời cô ấy.

Có đôi lúc tôi băn khoăn rằng, điều mà tôi hay những người đàn ông tay trong tay Mận sở hữu mới thực sự là tình yêu? Mà, bạn biết đấy, chẳng ai trả lời được câu hỏi ấy khi tuổi còn mười sáu. Rồi lớn lên thì người ta lại chẳng màng bận tâm những chuyện như thế nữa.

Tôi luôn tin vào những điều mà mình nói với Mận. Hình như Mận cũng tin những điều ấy. Bởi vì Mận nhiều lần khẳng định với tôi:

- Thứ lớn nhất anh dành cho em, đó chính là sự chân thành.

Và tôi nghĩ câu nói đó đủ để làm tôi thầm vui cho đến suốt những mùa đông cô đơn còn lại. Nhưng hình như niềm vui đó không hoàn toàn là hạnh phúc.

Giống như nhiều vệt sáng thanh xuân lay lắt khác, Mận đi biệt khỏi cuộc sống của tôi, xa tới mức mà tôi đôi khi tưởng chừng đã mất hết hình dung. Chỉ sực nhớ về khi ai đó nhắc tên Mận. Hoặc khi gặp một người nào đó có nét giống cô ấy.

Tôi không chẻ củi mỗi sớm và dắt đàn bò của bố ra bãi hoang mỗi chiều nữa. Tôi tuyệt nhiên cũng chẳng nhớ về Mận trong tầm mắt đang thả theo những áng mây. Tôi cần chuẩn bị cho kì thi đại học sắp tới hơn là ôm ấp những bâng quơ như thế. Với lại, có nhiều thứ ở trong quá khứ, bây giờ nhìn lại tôi chỉ còn biết cười. Ngốc nghếch, vô nghĩa, rụt rè.

Tôi sẽ chẳng bao giờ yêu thầm nữa đâu, chắc chắn là như thế!

Tôi cứ cô đơn trong hành trình kiếm tìm một hạnh phúc thực sự, một tình yêu đúng nghĩa của mình.

Năm tôi mười chín tuổi, Trúc đến. Đó là một buổi sinh hoạt câu lạc bộ tiếng anh của trường. Tôi không nhớ rõ đã có sự cố gì xảy ra nhưng tôi đã chở Trúc về. Chúng tôi xin nhau số điện thoại và Trúc nói một buổi nào đó cô ấy sẽ mời tôi đi cafe để cảm ơn.

Cũng thú vị. Cô đơn luôn là thời điểm thích hợp cho một buổi hẹn cùng người mới quen. Nhưng bất ngờ nhất là sau buổi hẹn cùng Trúc, trái tim tôi lại bắt đầu loay hoay.

Một lần Trúc bảo “vừa nãy em bận chưa trả lời tin nhắn anh luôn.”, một lần Trúc bảo “anh bao giờ cũng giỏi che giấu cảm xúc như thế.”, có nhiều cái một lần đẩy chúng tôi tiệm cận nhau. Tôi nhận ra mình phải quan tâm Trúc nhiều hơn một chút so với những người con gái khác.

Khi ấy, một chút thay đổi về sức khỏe của Trúc trong tôi cũng biến thành một biến động đặc biệt. Chẳng phải tôi quan trọng hóa vấn đề. Đó là vì tôi đã tiến lại quá gần một người. Lòng quan tâm đẩy tôi đi. Tôi đã nói với Trúc rằng: “nào, em hãy luôn nhớ rằng anh còn ở phía sau em, còn nghĩ về những cảm nhận của em và còn quan tâm tới em trong từng thay đổi.” Cảm giác đó là, tôi luôn muốn Trúc cảm thấy yên tâm và đâu đó, tôi không muốn lặp lại câu chuyện của Mận. Tôi muốn từ những cảm mến đó, Trúc sẽ là của tôi. Tôi phải là người nắm tay Trúc đi giữa chốn đông người và đó sẽ là ý nghĩa duy nhất của thứ tình yêu mà tuổi mười chín tôi sở hữu.

Khi ý niệm ấy dần trở lên rõ ràng thì đó cũng là khi Trúc xa tôi dần. Có nhiều người cho tôi lời khuyên. Họ nói rằng Trúc muốn dừng lại với tôi ở mối quan hệ bạn bè bình thường. Có người nói rằng tôi nên mạnh dạn tiến thêm một bước nữa, làm thứ gì đặc biệt hơn để có thể xác nhận tình yêu của mình. Lại có người nói rằng Trúc có người khác. Tôi chẳng hoàn toàn tin ai trong số họ, nhưng tôi nhận thấy mỗi người họ ai cũng có những cái đúng riêng.

Và Trúc đã nói dối tôi thật nhiều.

Trên tầng năm của giảng đường, những ánh nắng vàng lợt chan đầy không gian. Tôi chỉ về hướng rìa tường của giảng đường và hỏi Trúc:

- Em có thấy những ngọn núi kia không?

Trúc nheo mắt nhìn. Đúng là ở hướng rìa tường có những ngọn núi. Nắng hôm nay trong veo không che khuất tầm nhìn. Tôi với Trúc hôm nay đứng ở vị trí cao nhất có thể. Tôi đã chỉ Trúc thấy những ngọn núi âm thầm đứng đấy bất chấp sương mờ, điều mà tôi đã nhận ra trước Trúc.

Tôi tin Trúc cho rằng những ngọn núi ấy là vô nghĩa, có hay không thì cũng như nhau. Giống như việc tôi nhận ra mình cần Trúc trước khi Trúc biết chính cô ấy cần tôi.

Tôi thật vô nghĩa.

Chẳng có ý nghĩa gì cả khi mà những ngày này trời luôn mờ sương.

Cuộc đời, nếu trừ những điều lặp lại ra thì về cơ bản nó là một chuỗi của những hình dung.

Tôi tìm ý nghĩa cho hạnh phúc của mình nơi phần ngây thơ nhân hậu nơi giọt nước mắt của một người - là Mận. Tôi tìm chút âm thầm của mình nơi phượng bay sau sân trường. Rõ ràng ngày đó chúng tôi chưa từng nắm tay nhau. Rõ ràng là tôi đã lặng yên một góc nhìn Mận bị đánh rồi chính tôi gọi người nhà Mận đến, chính tôi lại thêm lần nữa ngồi một góc nhìn người nhà mang Mận đi.

Hoa tôi bay đến ngọn núi mờ trong sương. Giảng đường liêu xiêu. Tôi tự hỏi: thế giới này chẳng lẽ chỉ toàn những điều mơ hồ thế sao?

Nhưng ý niệm đó đã bị đánh thức bởi cuộc gọi nửa đêm của Trúc.

Trúc rủ tôi đi uống thứ gì đó. Tôi chấp nhận. Gió đêm táp vào má chúng tôi. Hình như Trúc ôm đã ôm tôi từ phía sau trong buổi tối lạnh lẽo đó, còn tôi thì vẫn cầm lái, để yên cho vòng tay Trúc vòng qua bụng mình. Tôi cần hơi ấm ấy.

Bàn rượu của hai người không cần những lời có cánh. Chúng tôi huyên thuyên nhiều chuyện như chưa bao giờ thân thiết đến vậy. Trúc say trước tôi. Nhận thấy điều ấy, tôi đã bảo Trúc không uống nữa. Nhưng có điều gì đó đang điều khiển khiến Trúc chẳng nghe tôi. Trúc say, nói yêu tôi, trách móc tôi và..... gọi tên tôi bằng cái tên của một người khác. Tới khi Trúc ôm tôi và khóc thì, tôi nhận ra đã tới lúc phải về rồi.

Trong đêm chẳng nhìn thấy những ngọn núi, chúng tôi cứ thế lao vào trong hư vô với ánh đèn ngắn của đèn pha xe máy. Thì ra tôi đã chấp nhận đi cùng Trúc trong khi lòng chẳng biết Trúc cần tôi để làm gì.

Có lẽ chỉ vì một băn khoăn, rằng Trúc đã bao giờ thích tôi chưa, kể cả khi băn khoăn ấy phai nhạt dần thì tôi vẫn dành cho Trúc một vị trí nhất định.

Tôi hiểu vì sao chứ!

“Mình từng đến với nhau, những ngày tình cờ

ngày không ủ rũ, nhớ một người con tim không nguôi

mình từng quan tâm từng thương nhau nhiều thế

sau đi nửa đường lại đành lòng bỏ nhau.”

Có mấy điều tôi viết trong cuốn sổ nhỏ của mình. Dành tặng cho một người nào đó, và thường không gửi. Hôm nay tôi viết cho Trúc.

Tôi quyết định không thân thiết với Trúc nữa. Hình như ban sáng gặp, Trúc có ý định nói điều gì đó với tôi. Rất có thể đó là một lời xin lỗi, hoặc một câu chuyện về người đàn ông Trúc nhắc tới đêm qua.

Nhưng Trúc là con người nhạy cảm. Cô ấy nhận ra tôi không còn muốn nghe. Tôi đưa Trúc chiếc hộp gói ghém cẩn thận. Trong chiếc hộp đó, tôi đã để một túi hạt mầm cây Bông nho với lời nhắn:

“Anh biết em thích trồng hoa. Anh tặng em chỗ hạt giống này, không vì gì cả. Chuyện ngày qua xem như anh đã hiểu hết - và quên. Anh mong em sẽ tìm thấy điều gì là hạnh phúc thực sự của mình - trong một sớm mai.”

Loài cây Bông nho ấy vốn lâu tàn. Nhưng nếu muốn trọn vẹn hưởng thụ một loài hoa lâu tàn thì chúng ta nên trồng từ những hạt mầm.

Tôi vẫn ước rằng ngày mai chính tôi sẽ tìm thấy một người. Người đó có thể là Trúc từ sau một lần tôi quyết định buông xuôi. Đúng rồi. Rất có thể như thế!

Truyện ngắn của Dương Nguyên Bảo

Có thể bạn quan tâm

Nên xem

TP.HCM miễn học phí cho trẻ em mầm non 5 tuổi

TP.HCM miễn học phí cho trẻ em mầm non 5 tuổi

(LĐTĐ) Hội đồng Nhân dân (HĐND) TP.HCM vừa thông qua tờ trình của UBND TP.HCM về việc ban hành nghị quyết quy định mức học phí và các khoản thu, cơ chế quản lý thu chi đối với các dịch vụ phục vụ, hỗ trợ hoạt động giáo dục tại các cơ sở giáo dục công lập từ năm học 2024 - 2025.
Du lịch xanh bền vững, chuyển hướng từ nhận thức đến hành động

Du lịch xanh bền vững, chuyển hướng từ nhận thức đến hành động

(LĐTĐ) Các chuyên gia cho rằng, với những lợi ích đa dạng và toàn diện, du lịch xanh trở thành một hướng phát triển quan trọng cho ngành Du lịch Việt Nam. Tuy nhiên, để phát triển du lịch bền vững, vấn đề an toàn thực phẩm cần phải được giải quyết triệt để.
Bắt tạm giam nguyên Phó Chủ tịch UBND TP.HCM Nguyễn Thị Hồng

Bắt tạm giam nguyên Phó Chủ tịch UBND TP.HCM Nguyễn Thị Hồng

(LĐTĐ) Liên quan đến sai phạm tại Tập đoàn Công nghiệp Cao su Việt Nam, Bộ Công an vừa bắt tạm giam đối với 4 bị can trong đó có bà Nguyễn Thị Hồng, nguyên Phó trưởng Ban Chỉ đạo 09, nguyên Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân (UBND) Thành phố Hồ Chí Minh (TP.HCM) về tội “Lợi dụng chức vụ, quyền hạn trong khi thi hành công vụ”.
Huyện Mỹ Đức: Khánh thành công trình “Sân chơi thiếu nhi” tại xã Thượng Lâm

Huyện Mỹ Đức: Khánh thành công trình “Sân chơi thiếu nhi” tại xã Thượng Lâm

(LĐTĐ) Mới đây, Thường vụ Huyện đoàn Mỹ Đức phối hợp với Cụm thi đua số 4 Thành đoàn Hà Nội tổ chức trao tặng công trình thanh niên “Sân chơi thiếu nhi” xã Thượng Lâm.
Chính thức công bố điểm thi tốt nghiệp THPT năm 2024

Chính thức công bố điểm thi tốt nghiệp THPT năm 2024

(LĐTĐ) Theo đúng kế hoạch, từ 8h hôm nay (17/7), Bộ Giáo dục và Đào tạo (GD&ĐT) chính thức công bố kết quả thi tốt nghiệp Trung học phổ thông (THPT) năm 2024.
Người dân Thủ đô đánh giá cao iHanoi nhờ tính tiện dụng và hiệu quả xử lý

Người dân Thủ đô đánh giá cao iHanoi nhờ tính tiện dụng và hiệu quả xử lý

(LĐTĐ) Ứng dụng iHanoi đã có hơn 52.000 tài khoản đăng ký, vượt mốc 20.000 lượt truy cập hằng ngày. Ứng dụng này đã tiếp nhận và xử lý nhanh chóng 338 phản ánh, tỷ lệ hài lòng đạt trên 48%. Người dân đánh giá cao iHanoi nhờ tính tiện dụng và hiệu quả xử lý.
Đào tạo về dinh dưỡng khoa học trong thể thao cho các câu lạc bộ bóng đá Việt Nam

Đào tạo về dinh dưỡng khoa học trong thể thao cho các câu lạc bộ bóng đá Việt Nam

(LĐTĐ) Liên đoàn Bóng đá Việt Nam vừa phối hợp với Herbalife Việt Nam tổ chức buổi đào tạo về dinh dưỡng khoa học thể thao cho các đại diện của 58 câu lạc bộ bóng đá Việt Nam.

Tin khác

Nhiều chương trình nghệ thuật tri ân các thương binh, liệt sĩ dịp 27/7

Nhiều chương trình nghệ thuật tri ân các thương binh, liệt sĩ dịp 27/7

(LĐTĐ) Thực hiện nhiệm vụ tổ chức các hoạt động kỷ niệm các ngày lễ lớn, sự kiện lịch sử, chính trị quan trọng của đất nước và Thủ đô năm 2024, Sở Văn hoá và Thể thao Hà Nội đã chỉ đạo các đơn vị nghệ thuật trực thuộc tổ chức các đêm diễn phục vụ nhân dân một số quận, huyện trên địa bàn thành phố trong dịp kỷ niệm 77 năm Ngày Thương binh - Liệt sĩ (27/7/1947 - 27/7/2024).
500 thí sinh tham gia cuộc thi ảnh “Người đẹp Áo dài và Sen” năm 2024

500 thí sinh tham gia cuộc thi ảnh “Người đẹp Áo dài và Sen” năm 2024

(LĐTĐ) Được phát động từ ngày 14/6 đến ngày 10/7, cuộc thi ảnh “Người đẹp Áo dài và Sen" năm 2024 đã thu hút sự quan tâm của đông đảo người dân và 500 thí sinh nữ tham gia.
Hà Nội: Đẩy mạnh các hoạt động tuyên truyền thực hiện các Quy tắc ứng xử

Hà Nội: Đẩy mạnh các hoạt động tuyên truyền thực hiện các Quy tắc ứng xử

(LĐTĐ) Nhằm tuyên truyền sâu, rộng 2 bộ Quy tắc ứng xử trong đội ngũ cán bộ, công chức, viên chức, người lao động Thủ đô, duy trì thành nề nếp, thường xuyên, Sở Văn hoá và Thể thao Hà Nội đã ban hành kế hoạch 495/KH-SVHTT tổ chức các hoạt động tuyên truyền thực hiện Quy tắc ứng xử của cán bộ, công chức, viên chức, người lao động trong các cơ quan thuộc thành phố Hà Nội và Quy tắc ứng xử nơi công cộng trên địa bàn thành phố Hà Nội năm 2024.
Chiêm ngưỡng những tác phẩm độc đáo tại lễ hội Sen Hà Nội năm 2024

Chiêm ngưỡng những tác phẩm độc đáo tại lễ hội Sen Hà Nội năm 2024

(LĐTĐ) Đến với lễ hội Sen Hà Nội đang được tổ chức tại quận Tây Hồ, người dân và du khách không chỉ được hòa mình vào không khí ngát hương sen mà còn được chiêm ngưỡng nhiều tác phẩm độc đáo.
Quảng bá, vinh danh nghề làm trà sen Hà Nội tới du khách

Quảng bá, vinh danh nghề làm trà sen Hà Nội tới du khách

(LĐTĐ) Công việc ướp trà sen được truyền từ nhiều đời nay tại các gia đình ở phường Quảng An (quận Tây Hồ) nhưng hiện chỉ còn một số gia đình còn gìn giữ. Bởi thế, Lễ hội Sen Hà Nội năm 2024 sẽ góp phần quảng bá tinh hoa sen Hà thành cũng như động viên các nghệ nhân trong việc gìn giữ nghề của cha ông.
Bảo tồn và phát triển hoa sen Việt Nam

Bảo tồn và phát triển hoa sen Việt Nam

(LĐTĐ) Ở Hà Nội, nhắc đến hoa sen người ta nghĩ ngay đến sen Bách Diệp của vùng đất Tây Hồ. Để bảo tồn và phát huy văn hóa đặc sắc và giá trị kinh tế của sen, Hà Nội đã mở rộng các vùng trồng sen ở nhiều quận, huyện, thị xã, đến nay có khoảng hơn 600ha trồng sen, tập trung ở nhiều địa phương.
Xác lập 2 kỷ lục tại Lễ hội Sen Hà Nội năm 2024

Xác lập 2 kỷ lục tại Lễ hội Sen Hà Nội năm 2024

(LĐTĐ) Vào lúc 20h tối nay 12/7, tại Không gian văn hóa sáng tạo Tây Hồ (ngõ 612, Lạc Long Quân, Tây Hồ, Hà Nội) sẽ chính thức khai mạc Lễ hội Sen Hà Nội năm 2024, với nhiều hoạt động trải nghiệm thú vị hứa hẹn thu hút số đông người dân và du khách quốc tế.
Hà Nội: Tổ chức kiểm tra việc thực hiện 2 Quy tắc ứng xử của Thành phố năm 2024

Hà Nội: Tổ chức kiểm tra việc thực hiện 2 Quy tắc ứng xử của Thành phố năm 2024

(LĐTĐ) Sở Văn hoá và Thể thao Hà Nội vừa ban hành kế hoạch kiểm tra việc thực hiện Quy tắc ứng xử của cán bộ, công chức, viên chức, người lao động trong cơ quan thuộc thành phố Hà Nội, Quy tắc ứng xử nơi công cộng trên địa bàn Thành phố năm 2024.
Lễ hội Kanagawa tại Hà Nội năm 2024, dự kiến diễn ra từ ngày 16-17/11

Lễ hội Kanagawa tại Hà Nội năm 2024, dự kiến diễn ra từ ngày 16-17/11

(LĐTĐ) Lễ hội Kanagawa tại Hà Nội năm 2024, dự kiến sẽ diễn ra từ ngày 16 đến 17/11 tại khu vực Tượng đài Quyết tử để Tổ quốc quyết sinh thuộc phố đi bộ hồ Hoàn Kiếm, Hà Nội.
Trưng bày “Thắp ngọn lửa hồng” kỷ niệm 77 năm Ngày Thương binh liệt sĩ 27/7

Trưng bày “Thắp ngọn lửa hồng” kỷ niệm 77 năm Ngày Thương binh liệt sĩ 27/7

(LĐTĐ) Thiết thực kỷ niệm 77 năm ngày Thương binh liệt sĩ (27/7/1947 – 27/7/2024), sáng 9/7, Ban Quản lý Di tích Nhà tù Hỏa Lò tổ chức khai mạc Trưng bày chuyên đề “Thắp ngọn lửa hồng”.
Xem thêm
Phiên bản di động