Sao chúng mình không nắm tay nhau?
| Đi qua cuộc tình thứ nhất | |
| Viết cho tháng 10: Phố vẫn như xưa nhưng tình yêu chẳng còn | |
| Mình đâu còn nợ gì nhau |
Điều tôi mong là được hỏi thăm anh ấy cả ngàn thứ. Nhưng rồi cuối cùng chỉ nói với nhau vài câu xã giao, những tình cảm thể hiện ra cũng vì vậy mà cảm chừng thật hời hợt.
Chẳng phải vì tôi muốn thế, chỉ là tôi cảm nhận được anh có chút hững hờ. Anh chưa sẵn lòng đón nhận một thứ tình cảm hoặc cũng có thể nói là chúng tôi chưa có duyên.
Có những thứ trên đời là như vậy, gần sát bên mình, cảm giác như với tay ra là có thể nắm lấy, nhưng sự thật khoảng cách lại rất xa xôi...
![]() |
| Ảnh minh họa: Gia Huy |
Tại sao tôi lại thích anh ấy mà không phải một ai khác trên cuộc đời này? Thế giới đó tôi sống thật sự đã nhiều người ghé qua, nhưng tại sao chỉ anh mới làm tôi có cảm giác nhiều đến thế? Có cả ngàn câu hỏi tôi chỉ đặt ra để đó, không cách nào trả lời được.
Và câu hỏi lớn nhất vẫn là: tại sao chúng tôi lại không nắm tay nhau.
Tuổi trẻ này là thế, thời gian để một người bên một người đôi khi chỉ được thông qua trong những câu chuyện phiếm. Người ta dần trở nên ngại mở lòng, ngại nói chuyện xa xôi. Thế rồi trong đêm tối, tự họ lại cảm thấy cô đơn. Có lẽ vì nỗi sợ tổn thương trong họ lớn hơn.
Tổn thương thì đến chính tôi còn sợ. Tôi không dám đưa tay ra để nắm lấy điều ngay trước mắt, là bởi vì tôi đoán được nhiều phần thất vọng. Lớn nên, người ta không dám ngã giá ngay cả với điều mình vô cùng yêu thích. Người ta lường trước được nguy cơ và tránh né những nguy cơ đó.
Tại sao chúng ta lại không nắm tay nhau? Là vì tương lai còn dài rộng, vì anh còn nhiều bận tâm hay tất cả chỉ bởi vì tôi quá ích kỷ.
Tại sao tôi cứ phải như thế, cảm nhận rất nhiều niềm vui khi đứng trước anh, giấu niềm vui ấy cho riêng mình, giữ chặt cảm xúc để rồi đổi lấy những giọt nước mắt. Tình cảm trên đời là câu chuyện nhiều lỡ làng, và lỡ làng ấy chắc chắn có thật nếu chúng ta không bao giờ thổ lộ những điều sâu kín.
Mai này, liệu có khi nào tình cờ, anh nhìn vào đôi mắt tôi. Chúng ta cùng lúc thấy ấm áp từ trong cái nhìn ấy. Cuộc sống này có khi nào cho tôi với anh gặp lại trong một tâm thế hoàn toàn mới. Khi ấy, cả hai ta đều đang cô đơn, và quan trọng nhất là: anh lúc đó đã không còn bận nữa.
Những người từng đi bên lề cảm xúc của một người chắc sẽ có một ngày sở hữu cho riêng mình một cơ hội để bắt đầu một cuộc bồng bột. Và may mắn khi ấy có khi sẽ giúp họ chạm tới những điều vốn dĩ đã rất gần...
Bảo Bảo
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Đại hội Thi đua yêu nước toàn quốc lần thứ XI đã tiến hành phiên trù bị
Triển khai dự án Khu đô thị thể thao Olympic: Tạo động lực phát triển mới cho khu vực phía Nam Thủ đô
Thi đua yêu nước trong công nhân, viên chức, lao động: Sức mạnh nội lực kiến tạo Thủ đô phát triển
Công bố Nghị quyết của HĐND thành phố Hà Nội về công tác cán bộ
Thủ tướng Phạm Minh Chính kiểm tra công tác chuẩn bị Đại hội Thi đua yêu nước toàn quốc lần thứ XI
Hà Nội bắn pháo hoa tại 6 điểm trong dịp Tết Dương lịch năm 2026
Lễ trao Giải ảnh "Khoảnh khắc Báo chí" 2025: Tôn vinh các tác giả xuất sắc, đi cùng đất nước và đồng hành với nhân dân
Tin khác
Sinh viên trải nghiệm “mưa tuyết” Noel giữa lòng Thủ đô
Cộng đồng 25/12/2025 15:09
Những người lính biên phòng ở A Mú Sung
Cộng đồng 25/12/2025 09:14
Những lời chúc Giáng sinh 2025 hay và ý nghĩa nhất
Cộng đồng 24/12/2025 08:47
Nguồn gốc và ý nghĩa của ngày lễ Giáng sinh
Cộng đồng 24/12/2025 08:45
Cần 51.000 tỷ đồng đầu tư phát triển Đặc khu Côn Đảo
Cộng đồng 23/12/2025 14:11
Prudential trao 2.600 phần quà Giáng sinh tặng bệnh nhi tại TP.HCM và Hà Nội
Cộng đồng 23/12/2025 10:39
Những chiến sĩ biên phòng ở Ma Lù Thàng
Cộng đồng 22/12/2025 18:36
Chuyện những người lính quân hàm xanh ở Dào San
Cộng đồng 21/12/2025 21:20
Rộn ràng các trải nghiệm dịp Noel - Tết Dương lịch cho trẻ em tại Vườn thú Hà Nội
Cộng đồng 21/12/2025 16:19
Hơn 2.000 người dân phường Phú Thượng dự công chiếu miễn phí phim “Mưa đỏ”
Cộng đồng 20/12/2025 22:31
