Nước mắt nào cũng đều khô theo gió
Vài người đến bên ta rồi đi | |
Người ta hết yêu từ khi nào, tôi còn chẳng biết |
Anh từng nói với em rằng nếu được chọn thì anh chọn nghiện cafe, thay vì nghiện rượu. Bởi vì đời phía trước còn nhiều khổ ải. Anh phải chọn thứ khiến mình tỉnh táo. Anh đã từng dám chắc rằng: người con gái anh chọn luôn là người tuyệt vời nhất. Có khi là li cafe đắng ngắt, nhưng lại làm anh thêm sức lực và nỗ lực.
Nhưng mà không, em là rượu để lòng anh say. Và buổi chiều đó, chuyện chúng mình được bên nhau chỉ còn tồn tại trong những giấc mơ ngắt quãng.
Chúng ta bắt đầu là hai người xa lạ, sống cách nhau cả ngàn cây số.
(Ảnh minh họa: C.T) |
Những người như chúng ta, đôi khi chỉ cần im lặng một đoạn có thể đã thành lạ lẫm. Mà người lạ thì nói với nhau làm gì về trách nhiệm? Em chọn ngã rẽ khác khi tình cảm phai nhạt. Chúng mình im lặng, em đâu thể biết anh đã ở lại vì sợ những ngày em bơ vơ?
Anh biết, không phải ai đi bên nhau, trải qua với nhau vài hạnh phúc rồi cũng sẽ được cùng nhau đi tới cuối.
Những cố gắng và mong mỏi anh vun trồng trong những ngày em đi hẳn, tất cả thực ra đâu nghĩa lý gì. Một lần quay bước, đó có khi là vì đam mê, vì trái tim đã khắc gì nhiều tổn thương - hết ngày này qua ngày khác. Anh từng nghĩ sẽ đợi em về, mình thứ tha cho nhau hết. Từng thay đổi rất nhiều thói quen để tránh làm những cái khiến em đau lòng.
Ngày hôm ấy, chỉ còn mình anh vỗ về tình yêu bé nhỏ.
Em bước đi, chuyện ấy là thật: chẳng tiếc và chẳng nhớ, bởi vì nơi ấy em thấy rất vui.
Đôi mắt anh, sau mùa lạnh đã không còn đục và cay.
Anh nhiều lần dậy sớm để được nhìn mặt trời thức giấc.
Tổn thương của người ở lại, cố nghĩ nhiều làm gì. Sức lực và tâm trí đó, anh thà làm chính anh thay đổi. Túi buồn loài người sẽ vơi, nếu chúng ta san vào túi cái đong đầy của nhiệt huyết. Buồn anh vơi trong những đêm nghe người ta kể lể. Anh nhìn vào mắt họ, viết lại vài điều ấm áp động viên.
Chân anh vững vàng khi lao theo những điều trí óc kiếm tìm và con tim khát khao khai phá. Kỷ niệm luôn là những gì đẹp đẽ nhất. Ngày về sau, anh có thể nhớ hoặc là không. Hôm nay lòng tiếc nuối, vẫn phải để nó dịu và vơi đi. Phải đè xuống thứ kỷ niệm cuộn lòng trong nghịch cảnh.
Chúng ta vẫn sống dưới một bầu trời, nhưng chẳng còn mong nhớ và đợi nhau nữa.
Nước mắt nào cũng đều khô theo gió. Mùa đông nào rồi cũng sẽ kết thúc bằng một sớm bình minh!
Nguyên Bảo
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Người phụ nữ giàu lòng nhân ái
Luật quy định như thế nào về hành vi gian lận bảo hiểm?
Ngày 24/12: Giá dầu thế giới giảm nhẹ
Kiểm soát an ninh hàng không dịp Tết 2025
Đường vành đai 4 - Vùng Thủ đô được triển khai tới đâu?
Mở rộng tiêm phòng sởi cho trẻ dưới 9 tháng tuổi
Noel trong tôi
Tin khác
Người phụ nữ giàu lòng nhân ái
Cộng đồng 24/12/2024 08:51
Tạo điều kiện để trẻ em khiếm thị tiếp cận công nghệ
Cộng đồng 22/12/2024 06:53
Nhân lên niềm tự hào về truyền thống lịch sử vẻ vang của Quân đội nhân dân Việt Nam anh hùng
Cộng đồng 21/12/2024 11:47
Quận Thanh Xuân biểu dương cán bộ làm công tác dân số
Xã hội 21/12/2024 10:19
Ra mắt tính năng nhận diện “Ứng dụng chính thức của Chính phủ” trên Google Play
Xã hội 20/12/2024 12:24
Tập huấn kỹ năng truyền thông về sàng lọc trước sinh, sơ sinh cho cộng tác viên dân số
Xã hội 20/12/2024 06:53
Tiếp nhận hơn 107 tỷ đồng dành cho trẻ em có hoàn cảnh khó khăn trong năm 2025
Cộng đồng 19/12/2024 23:11
Quận Thanh Xuân hưởng ứng Tháng hành động Quốc gia về dân số
Xã hội 19/12/2024 20:52
Xuân đẹp nhất khi còn bên bố mẹ
Cộng đồng 19/12/2024 17:42
Độc đáo nghề làm hoa tre
Cộng đồng 19/12/2024 16:30