Nước mắt nào cũng đều khô theo gió
Vài người đến bên ta rồi đi | |
Người ta hết yêu từ khi nào, tôi còn chẳng biết |
Anh từng nói với em rằng nếu được chọn thì anh chọn nghiện cafe, thay vì nghiện rượu. Bởi vì đời phía trước còn nhiều khổ ải. Anh phải chọn thứ khiến mình tỉnh táo. Anh đã từng dám chắc rằng: người con gái anh chọn luôn là người tuyệt vời nhất. Có khi là li cafe đắng ngắt, nhưng lại làm anh thêm sức lực và nỗ lực.
Nhưng mà không, em là rượu để lòng anh say. Và buổi chiều đó, chuyện chúng mình được bên nhau chỉ còn tồn tại trong những giấc mơ ngắt quãng.
Chúng ta bắt đầu là hai người xa lạ, sống cách nhau cả ngàn cây số.
(Ảnh minh họa: C.T) |
Những người như chúng ta, đôi khi chỉ cần im lặng một đoạn có thể đã thành lạ lẫm. Mà người lạ thì nói với nhau làm gì về trách nhiệm? Em chọn ngã rẽ khác khi tình cảm phai nhạt. Chúng mình im lặng, em đâu thể biết anh đã ở lại vì sợ những ngày em bơ vơ?
Anh biết, không phải ai đi bên nhau, trải qua với nhau vài hạnh phúc rồi cũng sẽ được cùng nhau đi tới cuối.
Những cố gắng và mong mỏi anh vun trồng trong những ngày em đi hẳn, tất cả thực ra đâu nghĩa lý gì. Một lần quay bước, đó có khi là vì đam mê, vì trái tim đã khắc gì nhiều tổn thương - hết ngày này qua ngày khác. Anh từng nghĩ sẽ đợi em về, mình thứ tha cho nhau hết. Từng thay đổi rất nhiều thói quen để tránh làm những cái khiến em đau lòng.
Ngày hôm ấy, chỉ còn mình anh vỗ về tình yêu bé nhỏ.
Em bước đi, chuyện ấy là thật: chẳng tiếc và chẳng nhớ, bởi vì nơi ấy em thấy rất vui.
Đôi mắt anh, sau mùa lạnh đã không còn đục và cay.
Anh nhiều lần dậy sớm để được nhìn mặt trời thức giấc.
Tổn thương của người ở lại, cố nghĩ nhiều làm gì. Sức lực và tâm trí đó, anh thà làm chính anh thay đổi. Túi buồn loài người sẽ vơi, nếu chúng ta san vào túi cái đong đầy của nhiệt huyết. Buồn anh vơi trong những đêm nghe người ta kể lể. Anh nhìn vào mắt họ, viết lại vài điều ấm áp động viên.
Chân anh vững vàng khi lao theo những điều trí óc kiếm tìm và con tim khát khao khai phá. Kỷ niệm luôn là những gì đẹp đẽ nhất. Ngày về sau, anh có thể nhớ hoặc là không. Hôm nay lòng tiếc nuối, vẫn phải để nó dịu và vơi đi. Phải đè xuống thứ kỷ niệm cuộn lòng trong nghịch cảnh.
Chúng ta vẫn sống dưới một bầu trời, nhưng chẳng còn mong nhớ và đợi nhau nữa.
Nước mắt nào cũng đều khô theo gió. Mùa đông nào rồi cũng sẽ kết thúc bằng một sớm bình minh!
Nguyên Bảo
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Phường đầu tiên của quận Tây Hồ nhận danh hiệu “Phường đạt chuẩn đô thị văn minh”
Dư âm đẹp từ Giải bóng đá thường niên Tổng Công ty Vận tải Hà Nội năm 2024
Bắt giữ đối tượng "ngáo đá" cướp ô tô, dùng xẻng đánh người
Từ 25/12: Phụ huynh bắt buộc quản lý hoạt động mạng xã hội của trẻ em dưới 16 tuổi
Từ 1/1/2025, ứng dụng ngân hàng không được ghi nhớ mật khẩu đăng nhập
Bắt đầu chiến dịch kiểm tra vận tải hành khách cuối năm
Tỷ giá USD hôm nay 23/11: Giá USD trên thị trường tự do giảm sâu
Tin khác
Từ 25/12: Phụ huynh bắt buộc quản lý hoạt động mạng xã hội của trẻ em dưới 16 tuổi
Cộng đồng 23/11/2024 08:12
“Manifest” được chọn là từ của năm 2024
Cộng đồng 22/11/2024 23:24
Nhân lên giá trị tri thức, giá trị văn hóa trong đời sống xã hội
Xã hội 22/11/2024 15:51
Phụ nữ Hà Nội chung tay thu hẹp khoảng cách giới
Cộng đồng 22/11/2024 15:38
Đượm nồng bếp củi mùa đông
Cộng đồng 21/11/2024 11:00
Ngôi nhà nghĩa tình của các thương, bệnh binh
Cộng đồng 21/11/2024 07:43
30 lời chúc ý nghĩa nhân Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11
Cộng đồng 18/11/2024 19:34
Liên hoan văn hóa “Phụ nữ dân tộc thiểu số hành động vì bình đẳng giới” năm 2024
Cộng đồng 16/11/2024 13:19
Care For Việt Nam cùng dấu ấn doanh nghiệp vì cộng đồng 2024
Cộng đồng 15/11/2024 17:21
Cô gái khuyết tật và hành trình mang tri thức đến với các em nhỏ
Cộng đồng 15/11/2024 06:39