Những nẻo đường quê
Hai cái bóng | |
Miếng pho mát trong bẫy chuột |
Có đoạn thì nằm yên mình phơi trong màu nắng. Có đoạn thì được che mát rượi bởi những tán cây cao đứng hai bên đường. Thỉnh thoảng lại nghe có tiếng chim kêu lảnh lót trên ngọn cây ở phía đằng kia. Một cảm giác thật yên bình ở chốn thôn quê.
Ai cũng vậy, sống đâu thì quen đó. Với những người nông dân tay lấm chân bùn bán mặt cho đất bán lưng cho trời thì có mấy ai quan tâm đến chuyện cảnh buồn hay vui mà chỉ cần có được công việc để kiếm được đồng tiền xoay xở cuộc sống là đủ rồi.
Ngày ngày, những con đường ở quê vẫn yên phận mình nằm đó. Thi thoảng mới thấy có bóng người đi qua, hoặc có ai đó dắt con bò từ chuồng ra rồi cột nó vào một góc cây để nó tự ăn cỏ xung quanh, đến chiều mới tới để dắt nó trở về. Thương cho những đứa trẻ con lớn lên ở vùng hẻo lánh như thế. Đôi khi muốn tìm một đứa bạn chơi chung cũng không có. Đành long nhong chơi một mình với mấy cọng cỏ gà mọc nghênh ngang dọc theo con đường…
Cuộc sống ở thôn quê là vậy đó. Chẳng ai dám ước mơ nơi mình ở một ngày nào đó sẽ trở thành thị trấn hay thị xã. Nhưng ước mơ những con lộ đất nhỏ nhắn kia sẽ được nâng lên thành lộ nhựa hoặc lộ gạch là đã thỏa mãn lắm rồi. Có như vậy thì trẻ đến trường không phải lo sợ đường trơn trợt té. Để những người già yếu thong thả đôi chân với một đời cực nhọc nơi mảnh đất nặng tình.
Có lẽ quê hương là chốn yên bình nhất. Nên ở đó có rất nhiều điều để cho ta thương, ta nhớ. Dẫu chỉ là con đường xanh xanh màu cỏ, là những sớm chiều thanh thoát tiếng chim ca, là những ngọn gió đồng thổi về man mác. Hay là những cơn mưa mùa hè làm ướt cả tuổi hồn nhiên…
Cũng như con đường quê, cuộc đời cha tôi vẫn an phận mình trước dòng chảy thời gian. Thương và thấu hiểu một đời cha cực nhọc. Mồ hôi ướt đầm ngày hai buổi ngang qua. Và thấu hiểu những chắt chiu của mẹ, dốc cả đời vì cơm áo cho con.
Tôi lớn lên với bao lần rời xa xứ, nghe trong lòng nỗi nhớ cứ miên man. Ngỡ như mình còn mắc nợ quê hương, những hình ảnh thân thương đã in sâu vào ký ức. Tôi lại nhớ con đường quen thuộc, uốn khúc quanh co hình dáng quê nhà. Dẫu rất là bình dị đơn sơ, nhưng mỗi khi xa thì vẫn muốn quay về!
Trần Thị Thùy Linh
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
10 sự kiện nổi bật của ngành khoa học và công nghệ năm 2024
Về nơi "xứ sở nhà thờ" mùa Giáng sinh
Tiếp tục đổi mới mạnh mẽ hoạt động của Mặt trận theo phương châm hướng về cơ sở
Ba cựu Phó Giám đốc sở hầu tòa trong vụ "chuyến bay giải cứu" giai đoạn 2
97 đề tài tham dự Cuộc thi Khoa học, kỹ thuật cấp Thành phố dành cho học sinh trung học
Công đoàn ngành Xây dựng Hà Nội lên kế hoạch chăm lo cho người lao động dịp Tết Nguyên đán
“Quả ngọt” sau hàng năm trời chữa nuốt nghẹn không rõ nguyên nhân
Tin khác
Tạo điều kiện để trẻ em khiếm thị tiếp cận công nghệ
Cộng đồng 22/12/2024 06:53
Nhân lên niềm tự hào về truyền thống lịch sử vẻ vang của Quân đội nhân dân Việt Nam anh hùng
Cộng đồng 21/12/2024 11:47
Quận Thanh Xuân biểu dương cán bộ làm công tác dân số
Xã hội 21/12/2024 10:19
Ra mắt tính năng nhận diện “Ứng dụng chính thức của Chính phủ” trên Google Play
Xã hội 20/12/2024 12:24
Tập huấn kỹ năng truyền thông về sàng lọc trước sinh, sơ sinh cho cộng tác viên dân số
Xã hội 20/12/2024 06:53
Tiếp nhận hơn 107 tỷ đồng dành cho trẻ em có hoàn cảnh khó khăn trong năm 2025
Cộng đồng 19/12/2024 23:11
Quận Thanh Xuân hưởng ứng Tháng hành động Quốc gia về dân số
Xã hội 19/12/2024 20:52
Xuân đẹp nhất khi còn bên bố mẹ
Cộng đồng 19/12/2024 17:42
Độc đáo nghề làm hoa tre
Cộng đồng 19/12/2024 16:30
Phát động chiến dịch “Những mùa xuân nguyên vẹn”
Cộng đồng 19/12/2024 13:21