Những nẻo đường quê
| Hai cái bóng | |
| Miếng pho mát trong bẫy chuột |
Có đoạn thì nằm yên mình phơi trong màu nắng. Có đoạn thì được che mát rượi bởi những tán cây cao đứng hai bên đường. Thỉnh thoảng lại nghe có tiếng chim kêu lảnh lót trên ngọn cây ở phía đằng kia. Một cảm giác thật yên bình ở chốn thôn quê.
Ai cũng vậy, sống đâu thì quen đó. Với những người nông dân tay lấm chân bùn bán mặt cho đất bán lưng cho trời thì có mấy ai quan tâm đến chuyện cảnh buồn hay vui mà chỉ cần có được công việc để kiếm được đồng tiền xoay xở cuộc sống là đủ rồi.
Ngày ngày, những con đường ở quê vẫn yên phận mình nằm đó. Thi thoảng mới thấy có bóng người đi qua, hoặc có ai đó dắt con bò từ chuồng ra rồi cột nó vào một góc cây để nó tự ăn cỏ xung quanh, đến chiều mới tới để dắt nó trở về. Thương cho những đứa trẻ con lớn lên ở vùng hẻo lánh như thế. Đôi khi muốn tìm một đứa bạn chơi chung cũng không có. Đành long nhong chơi một mình với mấy cọng cỏ gà mọc nghênh ngang dọc theo con đường…
Cuộc sống ở thôn quê là vậy đó. Chẳng ai dám ước mơ nơi mình ở một ngày nào đó sẽ trở thành thị trấn hay thị xã. Nhưng ước mơ những con lộ đất nhỏ nhắn kia sẽ được nâng lên thành lộ nhựa hoặc lộ gạch là đã thỏa mãn lắm rồi. Có như vậy thì trẻ đến trường không phải lo sợ đường trơn trợt té. Để những người già yếu thong thả đôi chân với một đời cực nhọc nơi mảnh đất nặng tình.
Có lẽ quê hương là chốn yên bình nhất. Nên ở đó có rất nhiều điều để cho ta thương, ta nhớ. Dẫu chỉ là con đường xanh xanh màu cỏ, là những sớm chiều thanh thoát tiếng chim ca, là những ngọn gió đồng thổi về man mác. Hay là những cơn mưa mùa hè làm ướt cả tuổi hồn nhiên…
Cũng như con đường quê, cuộc đời cha tôi vẫn an phận mình trước dòng chảy thời gian. Thương và thấu hiểu một đời cha cực nhọc. Mồ hôi ướt đầm ngày hai buổi ngang qua. Và thấu hiểu những chắt chiu của mẹ, dốc cả đời vì cơm áo cho con.
Tôi lớn lên với bao lần rời xa xứ, nghe trong lòng nỗi nhớ cứ miên man. Ngỡ như mình còn mắc nợ quê hương, những hình ảnh thân thương đã in sâu vào ký ức. Tôi lại nhớ con đường quen thuộc, uốn khúc quanh co hình dáng quê nhà. Dẫu rất là bình dị đơn sơ, nhưng mỗi khi xa thì vẫn muốn quay về!
Trần Thị Thùy Linh
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Giải thưởng Chính VinFuture 2025 vinh danh những khám phá và phát triển vaccine HPV
Phường Thượng Cát phát động phong trào thi đua năm 2026
Đồng hành gìn giữ di sản, nâng tầm chất lượng phục vụ du khách
Vietjet bay hàng ngày giữa TP.HCM và Manila với 7 chuyến khứ hồi mỗi tuần
Hà Nội: Đổi mới, nâng cao chất lượng quản lý thuế
Hội đồng nhân dân xã Gia Lâm thông qua 10 Nghị quyết quan trọng
Từ 1/7/2026, Hà Nội sẽ triển khai thí điểm vùng phát thải thấp trong khu vực Vành đai 1
Tin khác
Giải thưởng “Vinh danh người truyền lửa”: Tôn vinh những con người bình dị mà phi thường
Cộng đồng 05/12/2025 19:57
Kỷ niệm Ngày Quốc tế Người Khuyết tật 2025 và công bố báo cáo về an sinh xã hội cho người khuyết tật
Cộng đồng 04/12/2025 19:50
Tăng cường bảo đảm thông tin liên lạc trong thiên tai
Cộng đồng 01/12/2025 16:36
Dịch vụ giao hàng Xanh SM Express dẫn đầu về chỉ số hài lòng khách hàng
Cộng đồng 01/12/2025 14:04
Hà Nội tăng cường quản lý hoạt động sản xuất, kinh doanh và sử dụng hóa chất
Cộng đồng 01/12/2025 09:55
Nhiều chính sách quan trọng có hiệu lực từ tháng 12/2025
Cộng đồng 30/11/2025 17:30
Công ty Hoàng Viên Quảng Bá quyên góp ủng hộ Mái ấm Thánh Tâm
Cộng đồng 30/11/2025 12:42
Việt Nam chào đón 13 đầu bếp Michelin trong tuần lễ ẩm thực quốc tế
Cộng đồng 26/11/2025 17:43
Báo Người Lao động phát động chương trình “Triệu tập vở cho học sinh vùng bị thiên tai”
Cộng đồng 26/11/2025 13:08
Nghĩa tình cư dân Cầu Giấy gửi tới đồng bào vùng lũ
Cộng đồng 25/11/2025 22:53
