Người còn quay lại không?
Em sẽ phải mạnh mẽ vì em thôi | |
Giấu anh vào tận cùng trái tim |
Tôi chen theo đám đông khi trời về rét, chẳng thể tìm ra một chút hơi ấm. Những giờ tan tầm, khi mặt trời lặn; cả những đêm buồn không ngủ: tôi bây giờ đã thuộc về sự cô đơn. Nỗi nhớ thì vẫn lớn lên, người chẳng biết là khi nào về lại...
Lời trong vội vàng, ai hiểu trước được những tổn thương. Quyết định trong nông nổi, ai biết rằng sẽ đẩy mình ra xa yêu dấu bản thân từng trân trọng. Bởi vì thế con tim mới lạc nhau, và ngày tháng về sau mới chỉ toàn bão lòng...
Ảnh minh họa: Gia Huy |
Nơi tôi dừng chân có con dốc dài ngày xưa ta qua.
Mái nhà bên đường hôm nay đã mới. Những mặt người lướt qua hôm nay cũng đã rất khác. Họ bước vội chẳng nghĩ suy, rất giống với hai ta của ngày hôm ấy! Tháng năm người chọn liệu rằng có phải là hạnh phúc, hay chỉ có những dư âm chẳng ngớt, những vá víu của chuyện mình không trọn vẹn.
Rời xa như thế, là vì người cố chấp giữ nguyên những điều trong vội vàng hay sự thật là tình cảm hôm xưa đã nhiều phần phai nhạt. Bởi vì ngày tháng một người đợi mong không làm rung động ân tình của một người, hay là vì ai kia giỏi im lặng quá.
Cảm giác nào cho chúng ta chạm nhau qua những tấm hình với những dòng startus. Từ bao giờ ân tình ấy chỉ cho ta tổn thương khi nhắc lại. Từ bao giờ tôi phải giữ nguyên thói quen nhìn ra ô cửa mỗi lần có tiếng chân ngỡ là quen thuộc.
Mình đâu thể chạm vào nhau trong tiếng gió. Cái lạnh đông này vẫn chẳng hề thay đổi, liệu có làm gợi nhớ những thứ tôi chưa bao giờ có thể dứt bỏ?
Có khi nào người quay lại để cùng tôi ngắm mua hoa nở. Sương sớm hôm nay có ấm áp của chúng mình. Những cung đường cũ có lẽ mình còn nguyên cảm giác khi ghé lại. Mái đầu ấy lại khẽ nép nghiêng nghiêng.
Nắng mưa cuộc đời có là gì khi mình còn nhau. Tuổi trẻ chúng ta có đôi bàn tay, nếu được nắm lấy tin yêu thì những bất công và ngang trái ta sẽ cùng nhau vượt qua hết.
Người có còn quay lại không, để sẻ chia với tôi những lúc tôi thấy người buồn. Áp lực hôm nay người gánh chịu, tôi vẫn dõi theo bằng một cách nào đó. Vài ân tình mới tiếp theo đã đi qua chẳng mấy sâu đậm. Nỗi buồn nơi người có lẽ lại buồn thêm hoen đôi mắt.
Có khi nào người cần một ai đó thân thuộc để hiểu thấu.
Chúng ta từng vui thế, sao chấp nhận xa nhau....
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Thông cáo báo chí Kỳ họp thứ 43 của Ủy ban Kiểm tra Trung ương
Đã thông qua nghị quyết về thu hồi đất tái định cư liên quan Quốc lộ 6
Cụm thi đua số 1 MTTQ Việt Nam thành phố Hà Nội: Thi đua sôi nổi, đạt được nhiều kết quả tốt
Dấu ấn Hội khỏe CNVCLĐ, lực lượng vũ trang và sinh viên quận Cầu Giấy năm 2024
Tập huấn sử dụng tiện ích, tính năng của ứng dụng “Công dân Thủ đô số - iHanoi”
Chuẩn bị tốt nhất cho Lễ kỷ niệm 70 năm Ngày giải phóng Thủ đô
LĐLĐ huyện Hoài Đức kỷ niệm 95 năm Ngày thành lập Công đoàn Việt Nam
Tin khác
Phát động Chương trình “Chung tay xoa dịu nỗi đau da cam năm 2024”
Cộng đồng 16/07/2024 20:27
Quý vật tìm quý nhân
Cộng đồng 16/07/2024 16:02
Khúc biến tấu của nắng
Cộng đồng 11/07/2024 11:49
Hành trình lấy “ngọc của trời”
Cộng đồng 11/07/2024 11:13
Nhiều dấu ấn đậm nét trong hoạt động đào tạo sau đại học
Cộng đồng 10/07/2024 14:47
Những ai thuộc trường hợp tiếp xúc gần với người mắc bệnh bạch hầu?
Cộng đồng 10/07/2024 09:53
Sống tỉnh thức
Cộng đồng 10/07/2024 06:48
Vũ khúc hoa dâm bụt
Cộng đồng 09/07/2024 08:52
Để Côn Đảo mãi xanh
Cộng đồng 09/07/2024 08:52
Hương vị đoàn viên
Cộng đồng 04/07/2024 10:02