Hà Nội đẹp vì có những điều dang dở
Cho nhau một lối đi riêng | |
Truyện ngắn: Vầng mặt trời đắm đuối | |
Truyện ngắn: Hoa cỏ lau |
Thành phố này không phải nơi tôi sinh ra, cũng không phải cội nguồn nuôi tôi khôn lớn, nhưng tôi dành cho nó thật nhiều những tình cảm dịu dàng. Cô gái mà tôi yêu sinh ra ở đó. Hà Nội là người thầy đầu tiên dạy cho trái tim tôi biết đập những nhịp thương nhớ và đợi chờ.
Con đường Thái Hà xanh ngợp bóng cây và chằng chịt ngõ ngách. Tôi nhớ tên đường theo từng chuyến xe bus tôi qua. Và thường thì những vị trí đó rất mơ hồ, mờ ảo. Đêm Thái Hà đẹp hơn ngày, có lẽ vì thế mà ban đêm trên con phố vắng vẫn tấp nập nguời qua lại.
Cô ấy và tôi hay tay trong tay đi dọc con phố, len cả vào những ngõ nhỏ neo người. Đối diện với Parkson là tiệm váy cưới Thanh Hằng, kế bên đó là hiệu phở có bà chủ tốt tính mà cô ấy thích và một vài cửa hàng tạp hóa nhỏ. Nhớ ngày xưa, lúc đi ngang qua tiệm váy cưới, cô ấy thường dừng lại rất lâu, dõi mắt nhìn lên tầng hai nơi có bộ đồ diêm dúa như đôi cánh của thiên thần.
“Chị thích bộ đó à?”. “Ừ, chị thích”. Chừng nào lấy chị, Dương sẽ mua cho chị” . “Dương làm gì có tiền mà đòi lấy chị”…
Sau câu nói đó, bóng tối lại nuốt trôi tất cả vào sự im lặng. Chẳng biết cô ấy có nghe thấy tiếng thì thầm rất khẽ của tôi…“Giờ không có, nhưng sau này nhất định sẽ có”…
Ảnh minh họa: Kiều Hạnh |
Chúng tôi thường nắm tay nhau đi chợ đêm. Chợ đêm Thái Hà mở hàng từ khá sớm, chỉ khoảng bảy giờ tối, thong thả ăn cơm xong, dạo một vòng là đã đầy ắp những món đồ được bày bán. Những hàng quần áo, những thứ đồ trang sức nho nhỏ bày la liệt và rực rõ sắc màu đến thích mắt, đôi khi còn là một vài món phụ kiện của con gái...
Mấy người bán hàng, cả gái cả trai rồi có một vài bà lão đều là dân tứ xứ. Họ trải tấm bạt lớn ra vỉa hè, bày hết hàng lên, bất kể món gì, chỉ chừa lại một khoảng trống nho nhỏ để ghé ngồi, và công cuộc “giao thương” nhanh chóng bắt đầu.
Nghiêm túc, sôi động và ồn ã như một buổi chợ sớm trong cái đen đặc của bóng tối chỉ le lói và heo hắt mấy ngọn đèn đường. Hiệu thuốc tây nằm kế bên những dãy hàng san sát luôn mở cửa khá muộn. Lúc nào ông chủ bụng phệ cũng kéo ghế ra ngồi trước hiên hóng gió, thảnh thơi ngắm nghía những chiếc xe nối đuôi nhau chạy qua, chạy lại như vờn nhau trên đường, đoạn cười tủm tỉm khi nhác thấy tôi và chị nắm tay nhau đi dạo.
Quán phở bò Nam Định mà từ cách đó khác xa đã hít hà thấy hương thơm thơm nồng và mời gọi đến không cưỡng nổi thành chỗ dừng chân lí tưởng của những cái bụng đói cồn cào. Bà chủ quán nhanh thoăn thoắt bốc bánh phở trải đều hai cái bát men sâu lòng, thêm chút hành xanh rắc lên trên, thịt bò băm thành lát, chan muôi nước dùng trong vắt ngọt vị xương hầm thơm phức, rắc vài miếng ớt thái mỏng và chút khô bò được ướp thật khéo cho đặm vị lên trên… Xì xụp húp…Xì xụp nhìn nhau ăn…
Tôi nhìn cô ấy trong đêm, giọt mồ hôi lăn trên gương mặt, cái miệng chu chu gắp sợi phở cũng đủ no lòng.
Con phố Thái Hà chưa bao giờ bình yên đến thế. Hà Nội của tôi chưa bao giờ đẹp đến thế…
Đêm Thái Hà ru hồn tôi bằng những chênh chao của ánh đèn đường lẻ bóng, bằng mùi hoa sữa đê mê dọc con ngõ nhỏ thưa người qua lại. Ngày Thái Hà quyến rũ tôi bằng cái sức sống lạ kì và sôi động của xe cộ tấp nập, của bộn bề lo toan bừng lên trên những gương mặt người tất tả ngược xuôi, mưu sinh kiếm sống.
Bao năm rồi, chùa Bộc Thái Hà vẫn đứng sừng sững trong cái dáng vẻ trầm mặc, rêu phong, lặng lẽ nhìn dòng xe nối đuôi chạy dài trên tuyến đường đông đúc. Gánh hàng rong dưới tán bàng trước cổng chùa bày ra dăm ba củ khoai mới luộc, buồng chuối trứng cuốc thơm lừng, mấy bao Thăng long, chiếc điếu cày gỗ và đôi gói thuốc lào. Chỉ vậy thôi mà quán nhỏ lúc nào cũng đông khách ghé.
Ngồi ở vị trí đó như thể mượn được đôi mắt thần của Tôn Ngộ Không, mặc sức thả mình trong những vòng khói ảo mờ, ngắm nghía vạn vật đổi thay, nhân tình thế thái qua những vòng quay xe cộ.
Nhưng những ngày tháng ngọt ngào đó nhanh chóng trôi xa. Thái Hà cũng trượt dần khỏi tâm trí tôi theo vòng quay của thời gian và công việc. Ba năm tưởng chừng như đã lãng quên Hà Nội, tôi trở về con đường năm xưa và ngỡ ngàng nhận ra nó vẫn đẹp vẹn nguyên như thưở nào…
Hà Nội vẫn đẹp ngay cả khi tôi chạy trốn nó. Tiệm phở vẫn đông khách ngay cả khi chẳng còn bóng người xưa dừng bước ghé qua. Và những tất bật hay trầm mặc của cuộc sống vẫn lặng lẽ diễn ra, chẳng đợi chờ ai bao giờ. Những gì tưởng chừng đã chôn chặt trong quá khứ, lại hiển hiện nguyên lành trong hiện tại.
Mọi thứ vẹn nguyên, chỉ có một điều duy nhất thay đổi. Chiếc áo cưới như đôi cánh thiên thần trên tầng hai tiệm đồ cưới Thanh Hằng đã có người đặt. Lần cuối cùng tôi gặp lại cô ấy trong ngày ngập tràn sắc đỏ của pháo nhuộm đường, cô ấy cười rạng rỡ, giọng nói vẫn trong veo như những lời thì thầm với tôi năm nào…
“Dương có còn yêu Hà Nội như ngày xưa không?”. Mỉm cười để che đi dòng nước mắt lăn vội… “Em vẫn yêu Hà Nội…”
Câu nói bỏ lửng một vế. Chỉ một vế để người ra đi khỏi bận lòng. Để đến bây giờ tôi vẫn luôn cánh cánh trong lòng một câu hỏi: “Hà Nội đẹp là bởi vì Hà Nội đẹp thật sự hay vì em yêu người con gái Hà Nội quá nhiều nên mới dành tình cảm cho nó?”
Có lẽ đúng. Có lẽ sai. Chỉ biết, Hà Nội của tôi vẫn ở lại mà người đã đi xa rồi! Có lẽ, Hà Nội đẹp bởi chứng kiến những điều dang dở….
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
10 sự kiện nổi bật của ngành khoa học và công nghệ năm 2024
Về nơi "xứ sở nhà thờ" mùa Giáng sinh
Tiếp tục đổi mới mạnh mẽ hoạt động của Mặt trận theo phương châm hướng về cơ sở
Ba cựu Phó Giám đốc sở hầu tòa trong vụ "chuyến bay giải cứu" giai đoạn 2
97 đề tài tham dự Cuộc thi Khoa học, kỹ thuật cấp Thành phố dành cho học sinh trung học
Công đoàn ngành Xây dựng Hà Nội lên kế hoạch chăm lo cho người lao động dịp Tết Nguyên đán
“Quả ngọt” sau hàng năm trời chữa nuốt nghẹn không rõ nguyên nhân
Tin khác
Triển lãm “Thiên Quang”: Tôn vinh nghề thủ công truyền thống
Văn hóa 23/12/2024 11:33
Đám cưới xưa và nay: Kỳ 2: Văn hóa như cái phễu, cần thời gian gạn đục khơi trong
Văn hóa 21/12/2024 13:40
Ngành Văn hóa, Thể thao và Du lịch: Một năm bội thu
Văn hóa 21/12/2024 10:20
"Con đường lịch sử": Bức tranh sử thi về 80 năm Quân đội anh hùng
Văn hóa 20/12/2024 16:54
Hội hoa xuân Ất Tỵ 2025 TP.HCM có chủ đề "Non sông gấm hoa, vui xuân an hòa”
Văn hóa 20/12/2024 15:49
Đám cưới xưa và nay: Kỳ 1: Cốt lõi trong hôn nhân chính là hạnh phúc của con người
Văn hóa 20/12/2024 15:17
Điểm sáng của bức tranh Văn hóa, Thể thao và Du lịch Thủ đô năm 2024
Văn hóa 18/12/2024 20:42
Dấu ấn ngành Văn hóa, Thể thao và Du lịch năm 2024
Văn hóa 18/12/2024 12:11
Múa rối nước: Giữ hồn dân tộc trong đời sống đương đại
Văn hóa 17/12/2024 20:05
Trưng bày chuyên đề "Gan vàng dạ sắt": Kết nối và truyền cảm hứng cho giới trẻ
Văn hóa 17/12/2024 09:40