Thương nhau chẳng nói
Nhân duyên không trọn vẹn của tôi... | |
Cô gái cùng bàn năm ấy | |
Kể từ ngày yêu thương bị buông bỏ |
Chúng ta sẽ gặp nhau khi bình minh đến. Sự hiện diện của cậu bao giờ cũng như biết tỏa nét duyên. Buổi sáng đó, có một cô gái lẫn vào ánh bình minh. Chúng mình đi cùng nhau, đôi bàn tay của cả hai đều lạnh nhưng không bao giờ nắm vào.
Thương một người nhiều khi là giữ cho mình sự im lặng. Những cảm xúc dịu dàng ấy chẳng ai nỡ lòng muốn nó vỡ ra hoặc lỡ làng theo cách thức của những kẻ thiết tha yêu.
Tôi không biết cách để kiểm soát những cảm xúc lạ lùng đến một cách bất chợt. Chúng mình có rất nhiều thời gian đi bên nhau để có thể cùng nhau vui đùa, kể cho nhau nghe mấy nỗi buồn màu khói.
Tim tôi vừa kịp bồi hồi để cảm nhận và trao đi thứ tử tế của tình bạn. Rồi những quan tâm lớn thành nỗi nhớ, nỗi nhớ cuộn tròn như cục bông êm. Những lúc gần cạnh, cảm xúc bỗng trở nên lạ lắm! Lạ đến mức không đếm được, không bàn tay nào đong cho vừa.
Hình như chúng ta chờ đợi một lời nói từ nhau. Hình như chúng ta vẫn muốn giữ nguyên mối quan hệ này, mặc cho ai đó đi ngang qua cảm xúc của người còn lại.
Những lúc yếu lòng nhất, cậu có khi nào nghĩ về tôi như là tôi vẫn muốn ôm lấy bờ vai cậu?
Thế giới này là thế giới của những người giỏi giấu niềm riêng. Chẳng ai muốn kể cho tất cả mọi người rằng mình đã bất lực thế nào, đã ủy mị như thế nào trước những áp lực của cuộc sống.
Tôi hay chọn nghĩ về một vài dịu dàng mà cuộc sống ban cho, mỗi khi những điều không vui và mệt mỏi chợt đến. Trong những dịu dàng ấy, hình ảnh cậu bao giờ cũng hiện lên rõ nét nhất, ân cần nhất.
Tôi thương cậu như bàn tay thương mái tóc. Như cách cậu về một mình trong đường mưa rất lạnh. Tôi nhớ cậu, nỗi nhớ nhỏ vừa bằng giọt sương mai, có khi không hiểu nổi mình nên bất chợt lăn trên má, ấm nóng.
Người ấy của cậu đến, chẳng biết từ bao giờ.
Những điều đặc biệt đến với cậu như một sự tất yếu của tuổi xuân. Tự dưng chúng ta bối rối. Tự dưng chúng ta nói xin lỗi nhau. Sự yêu quý và quan tâm bao ngày qua nào có lỗi gì? Ngày một người lạ đến bên cậu, tôi chẳng mất gì hết. Cậu vẫn ở đó, tôi vẫn nhìn thấy cậu. Bàn tay của hai chúng ta lâu nay chẳng nắm vào nhau thì bây giờ vẫn cứ như thế thôi.
Ngày một người lạ đến bên cậu, tôi tự an ủi rằng mình sẽ không buồn. Chẳng có lý do gì mà tôi lại ngốc nghếch như thế cả.
Nguyên Bảo
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Xử lý tình trạng tụ tập gây mất an ninh trên các cầu vượt đi bộ
Chủ tịch Quốc hội: Kết hợp hài hòa giữa quản lý hiệu quả với kiến tạo phát triển
Nhà hát Múa rối Thăng Long đón nhận Huân chương Lao động hạng Ba
Giá xăng dầu ngày 26/12, có thể giảm gần 400 đồng/lít
Khẩn trương triển khai hiệu quả các luật, nghị quyết được thông qua tại Kỳ họp thứ 8 Quốc hội khoá XV
Dâng hương tưởng niệm lãnh tụ Nguyễn Đức Cảnh
Dự đoán kết quả trận Singapore - Việt Nam: Có Son là thắng!
Tin khác
Từ hôm nay, người dùng mạng xã hội phải xác thực số điện thoại
Cộng đồng 25/12/2024 15:08
Giao lưu trực tuyến về lựa chọn thực phẩm, cân bằng dinh dưỡng cho gia đình
Cộng đồng 24/12/2024 17:46
Những lời chúc ngọt ngào và ý nghĩa nhất nhân dịp Giáng sinh 2024
Cộng đồng 24/12/2024 15:44
Người phụ nữ giàu lòng nhân ái
Cộng đồng 24/12/2024 08:51
Tạo điều kiện để trẻ em khiếm thị tiếp cận công nghệ
Cộng đồng 22/12/2024 06:53
Nhân lên niềm tự hào về truyền thống lịch sử vẻ vang của Quân đội nhân dân Việt Nam anh hùng
Cộng đồng 21/12/2024 11:47
Quận Thanh Xuân biểu dương cán bộ làm công tác dân số
Xã hội 21/12/2024 10:19
Ra mắt tính năng nhận diện “Ứng dụng chính thức của Chính phủ” trên Google Play
Xã hội 20/12/2024 12:24
Tập huấn kỹ năng truyền thông về sàng lọc trước sinh, sơ sinh cho cộng tác viên dân số
Xã hội 20/12/2024 06:53
Tiếp nhận hơn 107 tỷ đồng dành cho trẻ em có hoàn cảnh khó khăn trong năm 2025
Cộng đồng 19/12/2024 23:11