Thương nhau chẳng nói
Nhân duyên không trọn vẹn của tôi... | |
Cô gái cùng bàn năm ấy | |
Kể từ ngày yêu thương bị buông bỏ |
Chúng ta sẽ gặp nhau khi bình minh đến. Sự hiện diện của cậu bao giờ cũng như biết tỏa nét duyên. Buổi sáng đó, có một cô gái lẫn vào ánh bình minh. Chúng mình đi cùng nhau, đôi bàn tay của cả hai đều lạnh nhưng không bao giờ nắm vào.
Thương một người nhiều khi là giữ cho mình sự im lặng. Những cảm xúc dịu dàng ấy chẳng ai nỡ lòng muốn nó vỡ ra hoặc lỡ làng theo cách thức của những kẻ thiết tha yêu.
Tôi không biết cách để kiểm soát những cảm xúc lạ lùng đến một cách bất chợt. Chúng mình có rất nhiều thời gian đi bên nhau để có thể cùng nhau vui đùa, kể cho nhau nghe mấy nỗi buồn màu khói.
Tim tôi vừa kịp bồi hồi để cảm nhận và trao đi thứ tử tế của tình bạn. Rồi những quan tâm lớn thành nỗi nhớ, nỗi nhớ cuộn tròn như cục bông êm. Những lúc gần cạnh, cảm xúc bỗng trở nên lạ lắm! Lạ đến mức không đếm được, không bàn tay nào đong cho vừa.
Hình như chúng ta chờ đợi một lời nói từ nhau. Hình như chúng ta vẫn muốn giữ nguyên mối quan hệ này, mặc cho ai đó đi ngang qua cảm xúc của người còn lại.
Những lúc yếu lòng nhất, cậu có khi nào nghĩ về tôi như là tôi vẫn muốn ôm lấy bờ vai cậu?
Thế giới này là thế giới của những người giỏi giấu niềm riêng. Chẳng ai muốn kể cho tất cả mọi người rằng mình đã bất lực thế nào, đã ủy mị như thế nào trước những áp lực của cuộc sống.
Tôi hay chọn nghĩ về một vài dịu dàng mà cuộc sống ban cho, mỗi khi những điều không vui và mệt mỏi chợt đến. Trong những dịu dàng ấy, hình ảnh cậu bao giờ cũng hiện lên rõ nét nhất, ân cần nhất.
Tôi thương cậu như bàn tay thương mái tóc. Như cách cậu về một mình trong đường mưa rất lạnh. Tôi nhớ cậu, nỗi nhớ nhỏ vừa bằng giọt sương mai, có khi không hiểu nổi mình nên bất chợt lăn trên má, ấm nóng.
Người ấy của cậu đến, chẳng biết từ bao giờ.
Những điều đặc biệt đến với cậu như một sự tất yếu của tuổi xuân. Tự dưng chúng ta bối rối. Tự dưng chúng ta nói xin lỗi nhau. Sự yêu quý và quan tâm bao ngày qua nào có lỗi gì? Ngày một người lạ đến bên cậu, tôi chẳng mất gì hết. Cậu vẫn ở đó, tôi vẫn nhìn thấy cậu. Bàn tay của hai chúng ta lâu nay chẳng nắm vào nhau thì bây giờ vẫn cứ như thế thôi.
Ngày một người lạ đến bên cậu, tôi tự an ủi rằng mình sẽ không buồn. Chẳng có lý do gì mà tôi lại ngốc nghếch như thế cả.
Nguyên Bảo
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Đường Trường Sơn - Đường Hồ Chí Minh huyền thoại: Kỳ tích về sức mạnh chiến đấu của dân tộc
Ngân hàng Nhà nước sẵn sàng can thiệp nếu tỷ giá có diễn biến bất lợi
Công đoàn Thủ đô luôn sát cánh, chăm lo đời sống công nhân lao động
Kiểm tra, giám sát việc thực hiện chế độ chính sách với lao động nữ
Sôi nổi Vòng Chung kết cuộc thi “Sàn đấu Anh ngữ V - Champions 2024"
Nâng cao vai trò đổi mới sáng tạo trong phát triển kinh tế - xã hội
LĐLĐ huyện Đông Sơn tập huấn nghiệp vụ công tác công đoàn năm 2024
Tin khác
Nghệ An vẫn còn nhiều khó khăn trong công tác cai nghiện ma tuý
Cộng đồng 19/04/2024 12:51
3 chủ nhân giải thưởng VinFuture 2023 lọt Top 100 người ảnh hưởng nhất thế giới
Cộng đồng 18/04/2024 20:50
Nơi làm việc ấm áp tình thân
Cộng đồng 18/04/2024 11:30
Người nổi tiếng tiếp tay cho quảng cáo sai sự thật sẽ bị xử lý
Cộng đồng 18/04/2024 08:28
Sắp diễn ra Đại hội Công nghiệp Dược liệu và Thẩm mỹ Quốc gia, lần II - Quảng Nam 2024
Cộng đồng 18/04/2024 07:54
Chuẩn bị mâm cỗ cúng Giỗ Tổ Hùng Vương, giữ gìn bản sắc dân tộc
Cộng đồng 17/04/2024 20:33
Dự án “Thả lưới ước mơ”: Góp phần thực hiện công tác an sinh xã hội trên các vùng biển đảo
Cộng đồng 16/04/2024 13:53
Sôi động Ngày hội gia đình “Mùa Xuân vui khỏe - Kết nối yêu thương”
Xã hội 15/04/2024 19:17
Tim Cook- giám đốc điều hành Apple dạo hồ Gươm, thưởng thức cafe trứng
Cộng đồng 15/04/2024 18:15
Lừa đảo bán điện thoại giá rẻ, chiếm đoạt hàng tỷ đồng
Xã hội 15/04/2024 06:32