Cô gái cùng bàn năm ấy
Ai cũng nghĩ mình cho đi nhiều hơn trong tình yêu | |
Sống như một cơn gió | |
Để nỗi nhớ không hóa thành niềm đau |
Thi thoảng, tôi trộm nhìn cô ấy từ xa và cảm nhận được những trong veo bình yên thoáng gợn trong tâm trí. Bởi vì cô ấy vẫn ngồi ở đó mỗi khi tôi đến lớp cho nên mỗi ngày mới đối với tôi đều rất ổn. Có những tình cảm chỉ đơn giản như thế, chẳng cần nói mà vẫn thấy đủ. Có những con người kì diệu như thế, chẳng cần làm gì mà vẫn khiến mình hạnh phúc.
“Này cậu, cậu thích lại tớ đi.”
Một ngày, tôi đề nghị cô ấy.
“Thích cậu á? Bây giờ thì chưa. Nhưng cậu cứ chờ đi.”
Cô ấy đáp lại, cũng bằng một giọng điệu nửa đùa nửa thật.
Thế nhưng tôi tin lời cô ấy và chờ. Ở trong im lặng và đợi chờ, tình yêu cứ thế lớn dần, lớn dần. Có khi nỗi nhớ làm thành từng cơn bão lòng.
“Tớ vẫn chưa thích cậu.”
Cô ấy nói thế, nhưng hình như cô ấy quan tâm tôi hơn một chút so với những chàng trai khác. Tôi hơn buồn một chút, thi thoảng hơi hụt hẫng một chút nhưng bởi vì tôi ngốc nghếch cho nên bao giờ cũng xem cô ấy là nguồn sống của mình.
Một ngày, tôi thấy cô ấy buồn. Nỗi buồn này dĩ nhiên không mang tên tôi!
Cô ấy bảo lòng cô ấy đang tổn thương, hình như là vì một người mà cô ấy rất yêu. Tôi thậm chí cảm nhận được rằng cô ấy yêu người kia hệt như tôi thích cô ấy. Chỉ là yêu với thích nó vẫn còn xa nhau nhiều quá. Và tôi “thích” cũng như cách tôi dõi theo cô ấy từ phía xa vậy.
“Hay tớ hát cho cậu nghe?”
“Yên tâm, để tớ nói chuyện với cậu.”
Tôi tỏ ra vui vẻ để quan tâm cô ấy. Dù đôi khi suy nghĩ vẩn vơ, tôi lại tự thương bản thân mình, mình đổi tất cả những thứ ấy để được lại những gì?
Năm tháng trôi nhanh, tôi rời ghế cấp ba. Cô gái bàn bên ngày nào cũng không còn ngồi đó nữa. Thi thoảng, tôi nhớ lại về những tháng ngày ngốc nghếch của mình, lòng tuyệt nhiên không còn đau.
À thì ra mình vẫn còn một tình yêu để nhớ - đến bây giờ thì tôi gọi đó là tình yêu. Một tình yêu với đôi lần thổn thức, với một niềm thương cho đi mà chẳng mong nhận lại được gì.
Và tình yêu hình như không nhất thiết phải nói hoặc có được. Đôi khi thứ người ta cần đơn giản chỉ là: thấy vui trước sự hiện diện của người kia. Cảm giác mà người ấy đem đến, đó là điều quan trọng và ý nghĩa nhất.
Nguyên Bảo
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Xử lý tình trạng tụ tập gây mất an ninh trên các cầu vượt đi bộ
Chủ tịch Quốc hội: Kết hợp hài hòa giữa quản lý hiệu quả với kiến tạo phát triển
Nhà hát Múa rối Thăng Long đón nhận Huân chương Lao động hạng Ba
Giá xăng dầu ngày 26/12, có thể giảm gần 400 đồng/lít
Khẩn trương triển khai hiệu quả các luật, nghị quyết được thông qua tại Kỳ họp thứ 8 Quốc hội khoá XV
Dâng hương tưởng niệm lãnh tụ Nguyễn Đức Cảnh
Dự đoán kết quả trận Singapore - Việt Nam: Có Son là thắng!
Tin khác
Từ hôm nay, người dùng mạng xã hội phải xác thực số điện thoại
Cộng đồng 25/12/2024 15:08
Giao lưu trực tuyến về lựa chọn thực phẩm, cân bằng dinh dưỡng cho gia đình
Cộng đồng 24/12/2024 17:46
Những lời chúc ngọt ngào và ý nghĩa nhất nhân dịp Giáng sinh 2024
Cộng đồng 24/12/2024 15:44
Người phụ nữ giàu lòng nhân ái
Cộng đồng 24/12/2024 08:51
Tạo điều kiện để trẻ em khiếm thị tiếp cận công nghệ
Cộng đồng 22/12/2024 06:53
Nhân lên niềm tự hào về truyền thống lịch sử vẻ vang của Quân đội nhân dân Việt Nam anh hùng
Cộng đồng 21/12/2024 11:47
Quận Thanh Xuân biểu dương cán bộ làm công tác dân số
Xã hội 21/12/2024 10:19
Ra mắt tính năng nhận diện “Ứng dụng chính thức của Chính phủ” trên Google Play
Xã hội 20/12/2024 12:24
Tập huấn kỹ năng truyền thông về sàng lọc trước sinh, sơ sinh cho cộng tác viên dân số
Xã hội 20/12/2024 06:53
Tiếp nhận hơn 107 tỷ đồng dành cho trẻ em có hoàn cảnh khó khăn trong năm 2025
Cộng đồng 19/12/2024 23:11