Có thể chúng ta vẫn biết cách khóc
Lúc anh đi qua bao lời hứa | |
Đừng gồng mình mạnh mẽ khi lòng đang dậy sóng | |
Duyên tình |
Hôm nay khác rồi! Tôi bon chen giữa những ngày lạc trong lòng phố. Đôi khi cũng nhớ thương một người, nhưng rồi chỉ biết giữ trong lòng. Rất sợ những lỡ làng và ngang trái!
Tôi không buồn rầu vì cảm giác không có người chờ đợi. Chỉ là có đôi lúc tôi thấy cô đơn. Giống như những buổi sáng sớm, tỉnh dậy và lạc vào trong những loay hoay. Ngày hôm đó, tôi không biết bắt đầu ngày mới như thế nào. Tôi không biết nên hỏi thăm và nhắn tin cho ai. Lác đác trên danh sách trò chuyện là những gương mặt như quen như lạ.
Thế giới của những người trẻ trót lớn thực sự rất lạ. Họ đôi khi cuốn vào công việc. Đôi khi lại khao khát được nói chuyện. Họ không như những ngày thơ, sống với những vui buồn quá lâu. Nhưng điều đó lại làm cho họ thành ra tẻ nhạt.
Những người trẻ trót lớn chào nhau bằng vài câu ngớ ngẩn:
“Em lên công ty chưa?”
“Hôm nay mưa thế, chắc lại đi làm muộn. Thế có bị phạt gì không.”
“Anh dạo này bao nhiêu là việc!”
Buồn cười nhất là câu “anh dạo này bao nhiêu là việc!”. Anh bao nhiêu việc, sao lại còn nhắn tin cho tôi, nói dăm ba câu nhạt nhẽo? Anh chẳng còn đủ tinh tế và quan tâm như dạo trước nữa. Nhưng thi thoảng vẫn thấy cô đơn, vẫn muốn được kể cùng ai đó những câu chuyện dài.
Cô đơn của những đứa trẻ trót lớn có phải là khi cứ mải ôm trong lòng những “bí mật công việc”. Khi họ phải tỏ ra vững vàng, họ thấy đúng là mình cần như thế. Cô đơn người trẻ trót lớn có khi nào nằm ở nụ cười thường trực của họ.
Ngày nào đó, tâm tư anh như mặt hồ, khẽ mỉm cười, không nghĩ ngợi quá nhiều khi hình dung tới em.
Anh hiểu rằng, dù anh có đi qua thì em cũng không đứng đó đợi. Cũng có thể chính em còn đang mong có một người đợi mình. Ngày nào đó, anh chẳng còn mong vào những hạnh phúc đơn giản, như cách một người vùi mái đầu vào lồng ngực một người, tay run run những chở che.
Thế giới đó kể cho anh biết bao trải nghiệm, thực tế và gian dối. Sống giữa thế giới đó, anh quên mất những ngày tháng yêu em, những ngày ta yên vị bên cuộc sống của nhau, chỉ cần ngoái đầu lại là nhìn thấy.
Dù có thể chúng ta vẫn biết cách khóc, da diết buồn khi nhận ra mình đã lớn rồi.
Bảo Bảo
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Thông cáo báo chí Kỳ họp thứ 43 của Ủy ban Kiểm tra Trung ương
Đã thông qua nghị quyết về thu hồi đất tái định cư liên quan Quốc lộ 6
Cụm thi đua số 1 MTTQ Việt Nam thành phố Hà Nội: Thi đua sôi nổi, đạt được nhiều kết quả tốt
Dấu ấn Hội khỏe CNVCLĐ, lực lượng vũ trang và sinh viên quận Cầu Giấy năm 2024
Tập huấn sử dụng tiện ích, tính năng của ứng dụng “Công dân Thủ đô số - iHanoi”
Chuẩn bị tốt nhất cho Lễ kỷ niệm 70 năm Ngày giải phóng Thủ đô
LĐLĐ huyện Hoài Đức kỷ niệm 95 năm Ngày thành lập Công đoàn Việt Nam
Tin khác
Phát động Chương trình “Chung tay xoa dịu nỗi đau da cam năm 2024”
Cộng đồng 16/07/2024 20:27
Quý vật tìm quý nhân
Cộng đồng 16/07/2024 16:02
Khúc biến tấu của nắng
Cộng đồng 11/07/2024 11:49
Hành trình lấy “ngọc của trời”
Cộng đồng 11/07/2024 11:13
Nhiều dấu ấn đậm nét trong hoạt động đào tạo sau đại học
Cộng đồng 10/07/2024 14:47
Những ai thuộc trường hợp tiếp xúc gần với người mắc bệnh bạch hầu?
Cộng đồng 10/07/2024 09:53
Sống tỉnh thức
Cộng đồng 10/07/2024 06:48
Vũ khúc hoa dâm bụt
Cộng đồng 09/07/2024 08:52
Để Côn Đảo mãi xanh
Cộng đồng 09/07/2024 08:52
Hương vị đoàn viên
Cộng đồng 04/07/2024 10:02