Để nỗi nhớ không hóa thành niềm đau
Này cô gái, hãy mở lòng và yêu đi! | |
Đi về phía bình minh | |
Mỗi người trong tình yêu đều là một kẻ ngốc |
Và kể từ đó, em trong tôi là vết cắt. Tôi loay hoay trong suốt nhiều ngày tháng với những câu hỏi mãi chẳng tìm ra lời đáp. Tôi đã làm gì để em phải mệt mỏi? Tôi không tốt điều gì, tại sao mình không thể ngồi lại và nói nhau nghe như những lần trước. Và cả em nữa, liệu rằng khi quay bước ra đi, em có thực sự tìm kiếm được điều gì đó tốt hơn tôi. Hay rồi lại chồng thêm những lỡ làng, vội vã và mất mát?.
Có bao giờ em nghĩ về tôi và những tình cảm còn sót lại. Những điều “đã từng” giữa hai chúng ta bây giờ bỗng trở nên thật phù phiếm. Ngày xưa, chính em đã từng muốn ôm và vỗ nhẹ nên bờ vai tôi những lúc mà chính tôi gục ngã. Để nói với tôi rằng “không sao đâu, mọi chuyện chẳng có gì đâu”, dẫu cho mọi thứ vẫn chẳng thể nào ổn hơn được.
Ngày xưa, tôi đã từng nhìn sâu vào đôi mắt em để ngược thời gian quay về với những gì em đã trải qua. Tôi đã từng cố lý giải tính cách một người, chỉ để hiểu, để thương và yêu em với tất cả những tốt xấu.
Điều ước của chúng ta lúc đó chỉ đơn giản là: khi ta xòe bàn tay ra thì sẽ có người nắm lại. An nhiên và ấm áp.
Có những điều tôi chỉ tự nghĩ chứ chưa bao giờ dám hỏi. Hai chúng mình liệu có còn thương nhau như dạo trước. Em liệu rằng có bỏ hết tất cả những kí ức của chúng mình sau lần mà hai đứa lỡ làng, nghi ngờ rồi xa cách. Có bao giờ tôi trong em là những hồi ức không vui, những suy nghĩ còn vương trong tôi có khi nào với em là nỗi phiền lòng.
Tôi loay hoay trong những suy nghĩ như vậy và chọn cách im lặng. Còn em, có khi nào em cũng giống như tôi?
Mặc kệ tất cả những dối lòng, tôi vẫn dõi theo em. Dõi theo giống cái cách mà một người chờ một người trong những cuộc đón đưa. Cách cơ thể con người ta chưa tan hết một hơi ấm quen. Cách mà ai đó cố ới gọi một người nhưng không nhận được lời đáp. Cảm giác đó có khi là khó chịu, nhưng rồi sau đó lại tự mình vá víu.
Lúc nhận biết được rằng mọi chuyện đã kết thúc, tôi vẫn hay nghĩ về em cùng những hi vọng. Chắc em sẽ tốt thôi, trong những ngày sau đó. Rồi em sẽ tìm được bình yên trong một cái tựa đầu mới. Chúng ta đã hiểu và sẽ chấp nhận là: tôi với em chẳng qua không hợp nhau, hoặc chúng mình đến bên nhau không đúng lúc. Chẳng phải lỗi lầm do ai cả.
Như thế, nỗi nhớ còn lại sẽ không hóa thành niềm đau.
Nguyên Bảo
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Mở rộng tiêm phòng sởi cho trẻ dưới 9 tháng tuổi
Noel trong tôi
Cuối năm, tăng cường xử lý vi phạm về giao thông
Điều hành chính sách tiền tệ đảm bảo tăng trưởng bền vững
Thủ tục báo tăng đóng bảo hiểm xã hội
Tin vui: Người dân được nhận 2 tháng lương hưu, trợ cấp BHXH trước Tết
Doanh nghiệp cần hỗ trợ trong chuyển đổi “xanh”
Tin khác
Tạo điều kiện để trẻ em khiếm thị tiếp cận công nghệ
Cộng đồng 22/12/2024 06:53
Nhân lên niềm tự hào về truyền thống lịch sử vẻ vang của Quân đội nhân dân Việt Nam anh hùng
Cộng đồng 21/12/2024 11:47
Quận Thanh Xuân biểu dương cán bộ làm công tác dân số
Xã hội 21/12/2024 10:19
Ra mắt tính năng nhận diện “Ứng dụng chính thức của Chính phủ” trên Google Play
Xã hội 20/12/2024 12:24
Tập huấn kỹ năng truyền thông về sàng lọc trước sinh, sơ sinh cho cộng tác viên dân số
Xã hội 20/12/2024 06:53
Tiếp nhận hơn 107 tỷ đồng dành cho trẻ em có hoàn cảnh khó khăn trong năm 2025
Cộng đồng 19/12/2024 23:11
Quận Thanh Xuân hưởng ứng Tháng hành động Quốc gia về dân số
Xã hội 19/12/2024 20:52
Xuân đẹp nhất khi còn bên bố mẹ
Cộng đồng 19/12/2024 17:42
Độc đáo nghề làm hoa tre
Cộng đồng 19/12/2024 16:30
Phát động chiến dịch “Những mùa xuân nguyên vẹn”
Cộng đồng 19/12/2024 13:21