Trên tường facebook của người yêu cũ
Tôi muốn sống chỉ để yêu một người | |
Chuyện về ngôi nhà quanh năm không khép cửa | |
Từ bỏ nhau nghĩa là.... |
Mỗi lần như thế tôi vẫn hay tự hỏi: chẳng biết chúng ta đã trở thành “người cũ” từ khi nào nhỉ? Tôi chẳng trả lời được! Có những thứ ngỡ vẫn còn là của mình nhưng trên thực tế là không phải nữa.
Trên tường facebook của người cũ là “những điều tự đoán biết”.
Tôi đoán biết được rằng cô ấy hình như không vui, cô ấy hình như đang chơi vơi từ ngày chia tay tôi. Chúng tôi nợ nhau quá nhiều điều chưa bao giờ nói trọn, rồi những lời hứa chưa làm, những kỉ niệm chưa quên. Hoặc là mình tôi nợ cô ấy. Nợ cả một chuỗi ngày thanh xuân nông nổi và cuồng nhiệt.
Những điều cô ấy thể hiện dường như chỉ là bảy chữ “tôi đã không còn cần anh nữa”. Mọi nhớ quên, yêu hận không biết như thế nào cho vừa.
Tôi thấy gương mặt cô ấy vào mỗi đêm, trước lúc đi ngủ.
Dang dở là sẽ cố tìm, có khi là ngược dòng thời gian. Khoảng thời gian sau chia tay, tôi hay tìm vào trang cá nhân của người cũ để nhận ra một thứ tình yêu rất mới. Tôi tự lý giải cho lý do của xa cách. Thì ra là trong quá khứ, chính bản thân tôi đã có quá nhiều cơ hội để làm cho mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn. Tôi có thể kiên nhẫn một chút để đợi cô ấy dưới trời sương ướt áo.
Những ngày của quá khứ, tôi hoàn toàn có thể bớt chút thời gian mải mê cá nhân của mình để mà quan tâm cô ấy, nghe cô ấy nói về một vài điều vui buồn của cuộc sống này. Như thế, suy nghĩ của chúng tôi đã lại đuổi kịp nhau, khoảng cách đã không lớn và những điều thực tế đã không trơ ra như thứ cần quan tâm duy nhất trong cuộc tình ấy.
Một ngày đẹp trời, lòng tôi chắc hẳn sẽ dịu lại. Trông thấy những tín hiệu của nhau, tim không còn đau, mắt chẳng còn ướt nữa. Rồi khi đó, tôi sẽ an nhiên nghĩ về cô ấy, của những ngày thực tại. Cô ấy ngồi bên ai đó, vai nghiêng nghiêng và mái đầu khẽ tựa.
“Người yêu cũ không tốt với em phải không?” - Chàng trai kia khẽ hỏi.
Cô ấy im lặng, dường như là đồng tình. Hoặc có thể là quá khứ đối với cô ấy đã cũ đến mức không nên nhắc lại nữa. Thế rồi người tôi yêu bắt đầu một kì diệu mới.
Một ngày đẹp trời, điện thoại tôi sẽ khẽ khàng rung. Người nhắn là cô ấy. Chúng tôi nói nhau nghe về hiện tại. Và những ngày cũ lại êm dịu như chưa từng có nỗi đau.
Tôi vẫn tin vào những ngày mai như thế, dù nó chưa đến hay còn rất xa.
Nguyên Bảo
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Doanh nghiệp cần hỗ trợ trong chuyển đổi “xanh”
Đánh giá tác động khi áp thuế tiêu thụ đặc biệt
Đổi mới tổ chức và hoạt động Công đoàn trong tình hình mới
Tập trung chăm lo Tết cho người lao động
Lan tỏa sâu rộng phong trào thi đua trong công nhân
Năm bứt phá ngoạn mục của du lịch Thủ đô
Dự báo thời tiết Hà Nội ngày 24/12: Sáng sớm có sương mù, ngày nắng
Tin khác
Tạo điều kiện để trẻ em khiếm thị tiếp cận công nghệ
Cộng đồng 22/12/2024 06:53
Nhân lên niềm tự hào về truyền thống lịch sử vẻ vang của Quân đội nhân dân Việt Nam anh hùng
Cộng đồng 21/12/2024 11:47
Quận Thanh Xuân biểu dương cán bộ làm công tác dân số
Xã hội 21/12/2024 10:19
Ra mắt tính năng nhận diện “Ứng dụng chính thức của Chính phủ” trên Google Play
Xã hội 20/12/2024 12:24
Tập huấn kỹ năng truyền thông về sàng lọc trước sinh, sơ sinh cho cộng tác viên dân số
Xã hội 20/12/2024 06:53
Tiếp nhận hơn 107 tỷ đồng dành cho trẻ em có hoàn cảnh khó khăn trong năm 2025
Cộng đồng 19/12/2024 23:11
Quận Thanh Xuân hưởng ứng Tháng hành động Quốc gia về dân số
Xã hội 19/12/2024 20:52
Xuân đẹp nhất khi còn bên bố mẹ
Cộng đồng 19/12/2024 17:42
Độc đáo nghề làm hoa tre
Cộng đồng 19/12/2024 16:30
Phát động chiến dịch “Những mùa xuân nguyên vẹn”
Cộng đồng 19/12/2024 13:21