Trên tường facebook của người yêu cũ
Tôi muốn sống chỉ để yêu một người | |
Chuyện về ngôi nhà quanh năm không khép cửa | |
Từ bỏ nhau nghĩa là.... |
Mỗi lần như thế tôi vẫn hay tự hỏi: chẳng biết chúng ta đã trở thành “người cũ” từ khi nào nhỉ? Tôi chẳng trả lời được! Có những thứ ngỡ vẫn còn là của mình nhưng trên thực tế là không phải nữa.
Trên tường facebook của người cũ là “những điều tự đoán biết”.
Tôi đoán biết được rằng cô ấy hình như không vui, cô ấy hình như đang chơi vơi từ ngày chia tay tôi. Chúng tôi nợ nhau quá nhiều điều chưa bao giờ nói trọn, rồi những lời hứa chưa làm, những kỉ niệm chưa quên. Hoặc là mình tôi nợ cô ấy. Nợ cả một chuỗi ngày thanh xuân nông nổi và cuồng nhiệt.
Những điều cô ấy thể hiện dường như chỉ là bảy chữ “tôi đã không còn cần anh nữa”. Mọi nhớ quên, yêu hận không biết như thế nào cho vừa.
Tôi thấy gương mặt cô ấy vào mỗi đêm, trước lúc đi ngủ.
Dang dở là sẽ cố tìm, có khi là ngược dòng thời gian. Khoảng thời gian sau chia tay, tôi hay tìm vào trang cá nhân của người cũ để nhận ra một thứ tình yêu rất mới. Tôi tự lý giải cho lý do của xa cách. Thì ra là trong quá khứ, chính bản thân tôi đã có quá nhiều cơ hội để làm cho mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn. Tôi có thể kiên nhẫn một chút để đợi cô ấy dưới trời sương ướt áo.
Những ngày của quá khứ, tôi hoàn toàn có thể bớt chút thời gian mải mê cá nhân của mình để mà quan tâm cô ấy, nghe cô ấy nói về một vài điều vui buồn của cuộc sống này. Như thế, suy nghĩ của chúng tôi đã lại đuổi kịp nhau, khoảng cách đã không lớn và những điều thực tế đã không trơ ra như thứ cần quan tâm duy nhất trong cuộc tình ấy.
Một ngày đẹp trời, lòng tôi chắc hẳn sẽ dịu lại. Trông thấy những tín hiệu của nhau, tim không còn đau, mắt chẳng còn ướt nữa. Rồi khi đó, tôi sẽ an nhiên nghĩ về cô ấy, của những ngày thực tại. Cô ấy ngồi bên ai đó, vai nghiêng nghiêng và mái đầu khẽ tựa.
“Người yêu cũ không tốt với em phải không?” - Chàng trai kia khẽ hỏi.
Cô ấy im lặng, dường như là đồng tình. Hoặc có thể là quá khứ đối với cô ấy đã cũ đến mức không nên nhắc lại nữa. Thế rồi người tôi yêu bắt đầu một kì diệu mới.
Một ngày đẹp trời, điện thoại tôi sẽ khẽ khàng rung. Người nhắn là cô ấy. Chúng tôi nói nhau nghe về hiện tại. Và những ngày cũ lại êm dịu như chưa từng có nỗi đau.
Tôi vẫn tin vào những ngày mai như thế, dù nó chưa đến hay còn rất xa.
Nguyên Bảo
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Thông cáo báo chí Kỳ họp thứ 43 của Ủy ban Kiểm tra Trung ương
Đã thông qua nghị quyết về thu hồi đất tái định cư liên quan Quốc lộ 6
Cụm thi đua số 1 MTTQ Việt Nam thành phố Hà Nội: Thi đua sôi nổi, đạt được nhiều kết quả tốt
Dấu ấn Hội khỏe CNVCLĐ, lực lượng vũ trang và sinh viên quận Cầu Giấy năm 2024
Tập huấn sử dụng tiện ích, tính năng của ứng dụng “Công dân Thủ đô số - iHanoi”
Chuẩn bị tốt nhất cho Lễ kỷ niệm 70 năm Ngày giải phóng Thủ đô
LĐLĐ huyện Hoài Đức kỷ niệm 95 năm Ngày thành lập Công đoàn Việt Nam
Tin khác
Phát động Chương trình “Chung tay xoa dịu nỗi đau da cam năm 2024”
Cộng đồng 16/07/2024 20:27
Quý vật tìm quý nhân
Cộng đồng 16/07/2024 16:02
Khúc biến tấu của nắng
Cộng đồng 11/07/2024 11:49
Hành trình lấy “ngọc của trời”
Cộng đồng 11/07/2024 11:13
Nhiều dấu ấn đậm nét trong hoạt động đào tạo sau đại học
Cộng đồng 10/07/2024 14:47
Những ai thuộc trường hợp tiếp xúc gần với người mắc bệnh bạch hầu?
Cộng đồng 10/07/2024 09:53
Sống tỉnh thức
Cộng đồng 10/07/2024 06:48
Vũ khúc hoa dâm bụt
Cộng đồng 09/07/2024 08:52
Để Côn Đảo mãi xanh
Cộng đồng 09/07/2024 08:52
Hương vị đoàn viên
Cộng đồng 04/07/2024 10:02