Nếu anh về thành phố
Chia tay như cơm bữa, sao không bỏ được nhau? | |
Bình hoa trên cửa sổ | |
Ai đó đã khóc từ rất lâu |
Chuông điện thoại reo, nàng thấy hiện lên một số lạ, nàng không định bắt máy nhưng nghĩ đến việc nhỡ ai đó là bạn cũ gọi thì sao. “Em đấy à, nấm rơm, nghe nói em sắp lên Hà Giang”. Nàng thoáng giật mình bởi giọng nói ấm áp ấy, đã bao năm rồi không thay đổi. “Anh Quân, là anh đấy à”. “Còn ai vào đây nữa, quên anh rồi à?”.
Quả thật là nàng quên anh, hay ít nhất nàng quên rằng anh cũng đang sống ở Hà Giang, và… tất cả là tại nàng đấy. “Em làm sao mà quên được, nghe giọng là em nhận ra ngay”. Nàng bối rối, lấp liếm. “Thế bao giờ em đến nơi để anh ra đón”. “Em… tối nay mới đến nơi, anh không cần ra đón đâu, em sẽ tự về khách sạn, sáng mai làm việc sớm”. “Xuống quảng trường nhé, tối anh có mặt, nhớ đấy”. Anh nói thế, dứt khoát như ra lệnh, rồi buông máy.
Anh vẫn không thay đổi tính cách áp đặt ấy. Ngày xưa, anh đàn áp nàng đến nghẹt thở. Nếu nàng muốn đi đâu, anh sẽ đưa đi, nếu nàng ốm, anh sẽ bắt ăn hết bát cháo, uống hết chừng đó thuốc. Nếu nàng đau chân, nhất định anh sẽ cõng dù bao người nhìn khiến nàng xấu hổ… Anh làm nàng nghẹt thở bởi sự quan tâm áp đặt.
Ngày ấy, nàng bỏ thành phố lên Hà Giang công tác tình nguyện, cũng vì bắt đầu cảm thấy ít yêu anh hơn, muốn dứt bỏ anh. Nàng biết Quân sẽ không cho nàng đi, cho nên sau một trận cãi cọ, nàng lấy cớ rời thành phố đi luôn. Mặc dù khung cảnh ở Hà Giang buồn hơn rất nhiều, nhưng xa anh khiến nàng như trút được ghánh nặng tình cảm. Nàng đã bỏ anh mà cao chạy xa bay.
Thế nhưng chỉ 2 tháng sau, anh đã có mặt ở Hà Giang, nhận công tác ở Sở nội vụ. “Em ở đâu, anh ở đó”. Anh dứt khoát như thế. Nàng chỉ muốn quay lại Hà Nội ngay, nhưng thủ tục để chuyển công tác trở lại cứ kéo dài mãi đến hơn một năm sau, nàng mới có quyết định. Trong suốt một năm ấy, nàng giữ với anh tình cảm hời hợt, dù nàng nói bao lần chia tay, anh cũng chỉ dứt khoát một câu: “Anh không đồng ý chia tay, em đừng nhắc lại nữa”. Sự áp đặt của anh bao giờ cũng khiến nàng bức bối, sự quan tâm của anh luôn hóa thành dư thừa. Nàng muốn bỏ chạy, lại chạy. Hình như nàng hết yêu anh rồi!
Khi nàng quay lại thành phố, nàng luôn nghĩ một điều, chỉ vài tháng sau là anh cũng lại đuổi theo nàng. Nàng vội vã yêu một người trước khi anh trở lại, để anh không còn cách nào khác là chấp nhận sự thật: chia tay. Thế nhưng từ bấy đến nay, cũng đã 5 năm rồi, anh không gọi cho nàng, cũng không trở lại thành phố, hoặc… nàng cũng chẳng quan tâm anh đang ở đâu.
Tối, nàng bước xuống quảng trường, nơi đây xanh hơn xưa rất nhiều. Anh đứng ở đầu bên kia, cách một khoảng rất dài. Nàng chầm chậm bước về phía ấy, không dám ngẩng đầu nhìn anh. Dường như khoảng cách bị rút ngắn một cách nhanh nhất có thể, anh bước vội vã… “Em đây rồi”. Anh nắm lấy tay nàng, kéo đi băng băng. Vẫn cái cách áp đặt như ngày xưa khiến nàng vừa như bị đàn áp, vừa như được che chở. “Vào xe đi, anh đưa em đi uống cà phê, ngồi chờ anh ở quán, anh gọi thêm mấy người bạn cũ”. Anh trông không khác xưa, vẫn áo sơ mi kẻ, áo vest tối mầu không hợp với làn da sạm nắng của anh.
Nàng khẽ ngọ ngoạy bàn tay trong tay anh, nhưng vẫn như cũ, anh chẳng bao giờ để nàng rút ra nếu anh chưa muốn. Anh bỏ nàng ở quán cà phê rồi quay lại cơ quan, một lúc sau những người bạn cũ đến, vui mừng trò chuyện sau gần năm năm gặp lại. Anh đến sau, ngồi đối diện với nàng qua cái bàn la liệt vỏ hạt hướng dương vì lũ con gái vừa mới trổ tài gặm nhấm.
“Xin giới thiệu với mọi người đây là ..người yêu cũ của anh”. “Anh không giới thiệu thì sợ người khác cuỗm mất à, đằng nào cũng là người cũ, sao cứ giữ bo bo thế”. Mọi người hùa theo. Nàng nhận ra từ lúc gặp, anh chưa một lần dám nhìn thẳng vào nàng. Cả tối hôm đó, anh luôn ở cạnh nàng. Dường như anh uống rượu nhiệt tình hơn ngày xưa, hoặc tửu lượng của anh đã tăng lên rất nhiều sau bao năm không gặp lại. “Anh có say không?”. Nàng lo lắng hỏi. “Anh say từ khi nhìn thấy em”. Anh nói, khuôn mặt ửng lên vì rượu.
Nhìn anh, nàng lại nhớ đến câu chuyện tình cách đây 5 năm của nàng: yêu vội, bỏ trốn, lấp chỗ trống. Nàng đã cố yêu người khác chỉ vì không muốn bản thân mình thay người yêu như thay áo. Dù là yêu tạm, nhưng nàng vẫn muốn biến tình cảm ấy thành lâu dài, cho nên dù anh ta có hờ hững, có thực dụng, có không hợp với nàng, nàng vẫn cố mà yêu. Vậy mà, Quân luôn đi theo nàng đến chân trời góc bể, quan tâm chăm sóc nàng từng li từng tí, sao nàng chẳng bao giờ thử cố yêu anh?
Nhìn anh uống rượu, nhìn ánh mắt anh nhìn nàng, nàng lại cảm nhận được một sự bao dung, che chở vô cùng. Nhưng giờ thì quá muộn cho cả anh với nàng rồi phải không?
Đêm muộn, mọi người lần lượt cáo từ về với vợ, chồng, con cái. Chỉ còn lại anh vẫn đi cùng nàng đến cuối con đường. “Anh cũng về đi không vợ anh mong”. Nàng nhắc anh. “Vợ nào?”. Anh hỏi lại, giọng nửa đùa nửa thật. Nhìn anh, nàng đau nhói tim.
“Anh đưa em về”. Anh nắm cổ tay nàng, dắt, à mà không, lôi lên xe. Anh lặng im, chỉ có mùi men là nồng nàn trong xe. “Bao giờ em về Hà Nội?”. “Trưa mai xong việc em sẽ về ngay”. “Trưa mai anh sẽ đưa em về”. “Xa lắm, em đi xe khách là được”. “Em cứ đi xe khách đi, anh sẽ lái xe theo sau xe em”. Anh nói, lại dứt khoát. Và nàng lại thua anh, nhưng không phải trong sự bức bối như 5 năm về trước.
Nàng bỗng nắm lấy tay anh, dịu dàng như chưa từng làm thế. “Quân này, nếu anh về Hà Nội…”. “Anh sẽ về”. “Cũng 5 năm rồi đấy”. “5 năm quả thật rất dài, nhưng vì ta có duyên, thế nên giờ ta gặp lại”. Tay anh xiết chặt tay nàng. Ừ, thì 5 năm, anh chưa hề yêu ai, vẫn cố chấp và áp đặt ngay với bản thân mình, chờ đợi. 5 năm, nàng trải qua mối tình nhặt được không vừa túi mình, rồi giữ trái tim ở thời kỳ sỏi đá. Nàng chợt mỉm cười nghĩ: Nếu như 5 năm trước, anh lại đuổi theo mình về Hà Nội thì sao nhỉ?.
Hà Giang về đêm lạnh đến từng hơi thở. Còn bàn tay anh vẫn ấp áp như thể mãi ngàn năm không đổi, còn khoảng cách giữa những ngón tay nàng, ngón tay anh, sinh ra là để đợi đan vào nhau, lấp đầy khoảng trống giữa những ngón tay của người mình yêu.
Bảo Thoa
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
10 sự kiện nổi bật của ngành khoa học và công nghệ năm 2024
Về nơi "xứ sở nhà thờ" mùa Giáng sinh
Tiếp tục đổi mới mạnh mẽ hoạt động của Mặt trận theo phương châm hướng về cơ sở
Ba cựu Phó Giám đốc sở hầu tòa trong vụ "chuyến bay giải cứu" giai đoạn 2
97 đề tài tham dự Cuộc thi Khoa học, kỹ thuật cấp Thành phố dành cho học sinh trung học
Công đoàn ngành Xây dựng Hà Nội lên kế hoạch chăm lo cho người lao động dịp Tết Nguyên đán
“Quả ngọt” sau hàng năm trời chữa nuốt nghẹn không rõ nguyên nhân
Tin khác
Triển lãm “Thiên Quang”: Tôn vinh nghề thủ công truyền thống
Văn hóa 23/12/2024 11:33
Đám cưới xưa và nay: Kỳ 2: Văn hóa như cái phễu, cần thời gian gạn đục khơi trong
Văn hóa 21/12/2024 13:40
Ngành Văn hóa, Thể thao và Du lịch: Một năm bội thu
Văn hóa 21/12/2024 10:20
"Con đường lịch sử": Bức tranh sử thi về 80 năm Quân đội anh hùng
Văn hóa 20/12/2024 16:54
Hội hoa xuân Ất Tỵ 2025 TP.HCM có chủ đề "Non sông gấm hoa, vui xuân an hòa”
Văn hóa 20/12/2024 15:49
Đám cưới xưa và nay: Kỳ 1: Cốt lõi trong hôn nhân chính là hạnh phúc của con người
Văn hóa 20/12/2024 15:17
Điểm sáng của bức tranh Văn hóa, Thể thao và Du lịch Thủ đô năm 2024
Văn hóa 18/12/2024 20:42
Dấu ấn ngành Văn hóa, Thể thao và Du lịch năm 2024
Văn hóa 18/12/2024 12:11
Múa rối nước: Giữ hồn dân tộc trong đời sống đương đại
Văn hóa 17/12/2024 20:05
Trưng bày chuyên đề "Gan vàng dạ sắt": Kết nối và truyền cảm hứng cho giới trẻ
Văn hóa 17/12/2024 09:40