Lớn lên rồi em sẽ hiểu!
Suất cơm hai ngàn | |
Hiểu, để yêu thương | |
Nước mắt | |
Đánh rơi | |
Đánh đổi |
Ngày ấy, mình cũng chỉ bằng các em bé này thôi, ngơ ngác tiễn bố đi xa mà không hiểu nỗi đau là gì, để rồi đau, đau mãi đến tận bây giờ cho dù đã 49 năm trôi qua... Nỗi đau, cuộc sống thiếu bố kể mãi sẽ chẳng bao giờ hết, chẳng ai có thể hiểu nếu không ở trong hoàn cảnh này.
Ngày ấy, sau ngày 24-6-1967, thi hài bố mình cũng được đưa về Nhà hát lớn Hà Nội từ chiến trường Khu 4 làm lễ truy điệu, bởi máy bay mỹ đã ném bom khiến cả 5 người đi công tác vào chiến khu mãi mãi không bao giờ trở về... Gia đình mình cũng đau buồn như gia đình các chiến sỹ Không quân hôm nay bởi thi hài đâu có còn nguyên vẹn...
Ngày bố đi xa, sau một chuyến đi công tác hơn 1 tháng, mình mới có 6 tuổi, 2 em mình một đứa lên 5, một lên 3, cả ba đứa đều không biết nỗi đau mất bố là thế nào, chỉ thấy người lớn khóc là khóc theo. Mình là chị cả, vẫn nhớ bà ngoại ra cầu ao ngồi khóc vì sợ cháu biết. Bác đến lớp mẫu giáo đón mình về mà nước mắt lưng tròng. Cả nhà thi nhau khóc, mình cũng khóc theo...
49 năm vẫn không thể nào quên, 55 tuổi rồi vẫn nguyên vẹn nỗi đau mất bố. Những năm tháng dài đằng đẵng đi học, đôi khi có ai đó tỵ nạnh chế độ con Liệt sỹ, khi là cái cặp sách, miễn học phí, cộng thêm điểm trong các kỳ thi, ngày 27-7 hằng năm có người của cơ quan đến hỏi thăm... Nhưng chắc chắn không ai hiểu rằng Nỗi đau này đã ngặm nhắm đến mòn mỏi tâm can những người con thiếu đi tình cảm của người cha. Đôi khi chỉ thèm lắm, thèm lắm một tiếng gọi bố ơi, ba ơi như bao bạn bè cùng trang lứa. Đơn giản thế mà sao không thể...
Suốt cuộc đời mỗi khi gặp chuyện buồn, gặp thất bại mình đều khóc thầm, gọi thầm Ba ơi, Ba ơi. Và cũng chính trong những giây phút ấy mình lại hứa sẽ cố gắng, sẽ vượt qua, vươn lên bằng chúng bạn chỉ vì con là con gái của Ba... Rồi mọi chuyện cũng qua đi, và mình luôn tin rằng Ba luôn ở bên cạnh, đi cùng mình suốt cuộc đời này, nhưng nỗi đau thì cứ đau mãi...
Sớm nay, nhìn em bé trong ảnh, mình bật khóc, thương các em sẽ lại côi cút suốt cuộc đời này, bởi dù có bù đắp bao nhiêu cũng không thể. Bé ơi em chưa hiểu nỗi đau này, lớn lên rồi em sẽ thấy, mất cha là mất tất cả...
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Khánh Hoà: Xác định vi khuẩn khiến nhiều học sinh miền núi Khánh Sơn bị ngộ độc thực phẩm
Sơn Tây: Phát động cuộc thi tìm hiểu Ngày giải phóng Thủ đô
Người dân bắt đầu rời Hà Nội về quê nghỉ lễ: Các hướng ra cửa ngõ Thủ đô đông "như nêm"
Agribank - Chi nhánh Cầu Giấy tuyển dụng lao động đợt 1 năm 2024
Huyện Hoài Đức hưởng ứng Tháng Công nhân năm 2024
Hơn 700 đoàn viên, người lao động ngành Xây dựng Hà Nội tham dự hội khỏe CNVCLĐ năm 2024
Huyện Mỹ Đức phát động Tháng Công nhân và Tháng hành động về ATVSLĐ
Tin khác
Lương hưu tháng 5 sẽ chi trả sau nghỉ lễ 30/4 - 1/5
Cộng đồng 26/04/2024 19:20
Cưỡng chế thu hồi đất thực hiện dự án cải tạo, nâng cấp đường Xuân Diệu
Xã hội 26/04/2024 16:28
Nâng cao hiệu quả thông tin về hội nhập quốc tế UNESCO và ASEAN
Xã hội 25/04/2024 21:42
Nắng nóng trên diện rộng và kéo dài nhiều ngày dịp nghỉ Lễ 30/4-1/5
Cộng đồng 25/04/2024 15:56
Chính sách mới có hiệu lực từ tháng 5/2024
Cộng đồng 24/04/2024 08:12
Hội Nông dân Hà Nội và Lai Châu phối hợp quảng bá, tiêu thụ nông sản, sản phẩm OCOP
Cộng đồng 22/04/2024 17:34
Tăng cường kiểm soát, ngăn chặn quảng cáo cờ bạc, cá độ trái phép trên truyền hình
Xã hội 22/04/2024 16:44
Ngày Trái đất 2024: Hành tinh chống lại nhựa
Cộng đồng 22/04/2024 07:21
Mưa tháng Tư
Cộng đồng 21/04/2024 20:44
Nghệ An vẫn còn nhiều khó khăn trong công tác cai nghiện ma tuý
Cộng đồng 19/04/2024 12:51