Lớn lên rồi em sẽ hiểu!
| Suất cơm hai ngàn | |
| Hiểu, để yêu thương | |
| Nước mắt | |
| Đánh rơi | |
| Đánh đổi |
![]() |
Ngày ấy, mình cũng chỉ bằng các em bé này thôi, ngơ ngác tiễn bố đi xa mà không hiểu nỗi đau là gì, để rồi đau, đau mãi đến tận bây giờ cho dù đã 49 năm trôi qua... Nỗi đau, cuộc sống thiếu bố kể mãi sẽ chẳng bao giờ hết, chẳng ai có thể hiểu nếu không ở trong hoàn cảnh này.
Ngày ấy, sau ngày 24-6-1967, thi hài bố mình cũng được đưa về Nhà hát lớn Hà Nội từ chiến trường Khu 4 làm lễ truy điệu, bởi máy bay mỹ đã ném bom khiến cả 5 người đi công tác vào chiến khu mãi mãi không bao giờ trở về... Gia đình mình cũng đau buồn như gia đình các chiến sỹ Không quân hôm nay bởi thi hài đâu có còn nguyên vẹn...
![]() |
Ngày bố đi xa, sau một chuyến đi công tác hơn 1 tháng, mình mới có 6 tuổi, 2 em mình một đứa lên 5, một lên 3, cả ba đứa đều không biết nỗi đau mất bố là thế nào, chỉ thấy người lớn khóc là khóc theo. Mình là chị cả, vẫn nhớ bà ngoại ra cầu ao ngồi khóc vì sợ cháu biết. Bác đến lớp mẫu giáo đón mình về mà nước mắt lưng tròng. Cả nhà thi nhau khóc, mình cũng khóc theo...
49 năm vẫn không thể nào quên, 55 tuổi rồi vẫn nguyên vẹn nỗi đau mất bố. Những năm tháng dài đằng đẵng đi học, đôi khi có ai đó tỵ nạnh chế độ con Liệt sỹ, khi là cái cặp sách, miễn học phí, cộng thêm điểm trong các kỳ thi, ngày 27-7 hằng năm có người của cơ quan đến hỏi thăm... Nhưng chắc chắn không ai hiểu rằng Nỗi đau này đã ngặm nhắm đến mòn mỏi tâm can những người con thiếu đi tình cảm của người cha. Đôi khi chỉ thèm lắm, thèm lắm một tiếng gọi bố ơi, ba ơi như bao bạn bè cùng trang lứa. Đơn giản thế mà sao không thể...
![]() |
Suốt cuộc đời mỗi khi gặp chuyện buồn, gặp thất bại mình đều khóc thầm, gọi thầm Ba ơi, Ba ơi. Và cũng chính trong những giây phút ấy mình lại hứa sẽ cố gắng, sẽ vượt qua, vươn lên bằng chúng bạn chỉ vì con là con gái của Ba... Rồi mọi chuyện cũng qua đi, và mình luôn tin rằng Ba luôn ở bên cạnh, đi cùng mình suốt cuộc đời này, nhưng nỗi đau thì cứ đau mãi...
Sớm nay, nhìn em bé trong ảnh, mình bật khóc, thương các em sẽ lại côi cút suốt cuộc đời này, bởi dù có bù đắp bao nhiêu cũng không thể. Bé ơi em chưa hiểu nỗi đau này, lớn lên rồi em sẽ thấy, mất cha là mất tất cả...
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Phản biện đa chiều, gắn hơi thở cơ sở trong xây dựng chính sách văn hóa - xã hội Hà Nội
NSƯT Tân Nhàn được bổ nhiệm chức danh Phó Giáo sư
Hà Nội rạng rỡ ánh sáng "đánh thức" di sản nghìn năm Thăng Long
Lan tỏa nghĩa tình đồng đội tại xã Hòa Phú
Ông Nguyễn Lương Tâm tái đắc cử Chủ tịch Công đoàn Y tế Việt Nam
Nâng cao nghiệp vụ báo chí gắn với thực tiễn phát triển địa phương
Báo Lao động Thủ đô tổng kết công tác năm 2025, triển khai nhiệm vụ năm 2026
Tin khác
Sinh viên trải nghiệm “mưa tuyết” Noel giữa lòng Thủ đô
Cộng đồng 25/12/2025 15:09
Những người lính biên phòng ở A Mú Sung
Cộng đồng 25/12/2025 09:14
Những lời chúc Giáng sinh 2025 hay và ý nghĩa nhất
Cộng đồng 24/12/2025 08:47
Nguồn gốc và ý nghĩa của ngày lễ Giáng sinh
Cộng đồng 24/12/2025 08:45
Cần 51.000 tỷ đồng đầu tư phát triển Đặc khu Côn Đảo
Cộng đồng 23/12/2025 14:11
Prudential trao 2.600 phần quà Giáng sinh tặng bệnh nhi tại TP.HCM và Hà Nội
Cộng đồng 23/12/2025 10:39
Những chiến sĩ biên phòng ở Ma Lù Thàng
Cộng đồng 22/12/2025 18:36
Chuyện những người lính quân hàm xanh ở Dào San
Cộng đồng 21/12/2025 21:20
Rộn ràng các trải nghiệm dịp Noel - Tết Dương lịch cho trẻ em tại Vườn thú Hà Nội
Cộng đồng 21/12/2025 16:19
Hơn 2.000 người dân phường Phú Thượng dự công chiếu miễn phí phim “Mưa đỏ”
Cộng đồng 20/12/2025 22:31


