Lớn lên rồi em sẽ hiểu!
Suất cơm hai ngàn | |
Hiểu, để yêu thương | |
Nước mắt | |
Đánh rơi | |
Đánh đổi |
Ngày ấy, mình cũng chỉ bằng các em bé này thôi, ngơ ngác tiễn bố đi xa mà không hiểu nỗi đau là gì, để rồi đau, đau mãi đến tận bây giờ cho dù đã 49 năm trôi qua... Nỗi đau, cuộc sống thiếu bố kể mãi sẽ chẳng bao giờ hết, chẳng ai có thể hiểu nếu không ở trong hoàn cảnh này.
Ngày ấy, sau ngày 24-6-1967, thi hài bố mình cũng được đưa về Nhà hát lớn Hà Nội từ chiến trường Khu 4 làm lễ truy điệu, bởi máy bay mỹ đã ném bom khiến cả 5 người đi công tác vào chiến khu mãi mãi không bao giờ trở về... Gia đình mình cũng đau buồn như gia đình các chiến sỹ Không quân hôm nay bởi thi hài đâu có còn nguyên vẹn...
Ngày bố đi xa, sau một chuyến đi công tác hơn 1 tháng, mình mới có 6 tuổi, 2 em mình một đứa lên 5, một lên 3, cả ba đứa đều không biết nỗi đau mất bố là thế nào, chỉ thấy người lớn khóc là khóc theo. Mình là chị cả, vẫn nhớ bà ngoại ra cầu ao ngồi khóc vì sợ cháu biết. Bác đến lớp mẫu giáo đón mình về mà nước mắt lưng tròng. Cả nhà thi nhau khóc, mình cũng khóc theo...
49 năm vẫn không thể nào quên, 55 tuổi rồi vẫn nguyên vẹn nỗi đau mất bố. Những năm tháng dài đằng đẵng đi học, đôi khi có ai đó tỵ nạnh chế độ con Liệt sỹ, khi là cái cặp sách, miễn học phí, cộng thêm điểm trong các kỳ thi, ngày 27-7 hằng năm có người của cơ quan đến hỏi thăm... Nhưng chắc chắn không ai hiểu rằng Nỗi đau này đã ngặm nhắm đến mòn mỏi tâm can những người con thiếu đi tình cảm của người cha. Đôi khi chỉ thèm lắm, thèm lắm một tiếng gọi bố ơi, ba ơi như bao bạn bè cùng trang lứa. Đơn giản thế mà sao không thể...
Suốt cuộc đời mỗi khi gặp chuyện buồn, gặp thất bại mình đều khóc thầm, gọi thầm Ba ơi, Ba ơi. Và cũng chính trong những giây phút ấy mình lại hứa sẽ cố gắng, sẽ vượt qua, vươn lên bằng chúng bạn chỉ vì con là con gái của Ba... Rồi mọi chuyện cũng qua đi, và mình luôn tin rằng Ba luôn ở bên cạnh, đi cùng mình suốt cuộc đời này, nhưng nỗi đau thì cứ đau mãi...
Sớm nay, nhìn em bé trong ảnh, mình bật khóc, thương các em sẽ lại côi cút suốt cuộc đời này, bởi dù có bù đắp bao nhiêu cũng không thể. Bé ơi em chưa hiểu nỗi đau này, lớn lên rồi em sẽ thấy, mất cha là mất tất cả...
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
10 sự kiện nổi bật của ngành khoa học và công nghệ năm 2024
Về nơi "xứ sở nhà thờ" mùa Giáng sinh
Tiếp tục đổi mới mạnh mẽ hoạt động của Mặt trận theo phương châm hướng về cơ sở
Ba cựu Phó Giám đốc sở hầu tòa trong vụ "chuyến bay giải cứu" giai đoạn 2
97 đề tài tham dự Cuộc thi Khoa học, kỹ thuật cấp Thành phố dành cho học sinh trung học
Công đoàn ngành Xây dựng Hà Nội lên kế hoạch chăm lo cho người lao động dịp Tết Nguyên đán
“Quả ngọt” sau hàng năm trời chữa nuốt nghẹn không rõ nguyên nhân
Tin khác
Tạo điều kiện để trẻ em khiếm thị tiếp cận công nghệ
Cộng đồng 22/12/2024 06:53
Nhân lên niềm tự hào về truyền thống lịch sử vẻ vang của Quân đội nhân dân Việt Nam anh hùng
Cộng đồng 21/12/2024 11:47
Quận Thanh Xuân biểu dương cán bộ làm công tác dân số
Xã hội 21/12/2024 10:19
Ra mắt tính năng nhận diện “Ứng dụng chính thức của Chính phủ” trên Google Play
Xã hội 20/12/2024 12:24
Tập huấn kỹ năng truyền thông về sàng lọc trước sinh, sơ sinh cho cộng tác viên dân số
Xã hội 20/12/2024 06:53
Tiếp nhận hơn 107 tỷ đồng dành cho trẻ em có hoàn cảnh khó khăn trong năm 2025
Cộng đồng 19/12/2024 23:11
Quận Thanh Xuân hưởng ứng Tháng hành động Quốc gia về dân số
Xã hội 19/12/2024 20:52
Xuân đẹp nhất khi còn bên bố mẹ
Cộng đồng 19/12/2024 17:42
Độc đáo nghề làm hoa tre
Cộng đồng 19/12/2024 16:30
Phát động chiến dịch “Những mùa xuân nguyên vẹn”
Cộng đồng 19/12/2024 13:21