Đánh rơi
| Những khoảnh khắc lặng nhìn | |
| Ánh sáng xanh |
Nếu ai để ý kỹ, sẽ thấy người yêu của cô mỗi buổi trưa đều xuống căng- tin ăn cơm. Đó là một chàng trai không có đặc điểm gì nổi bật. Mỗi lần cô bưng cơm ra cho anh, anh thường mỉm cười gật đầu nhẹ một cái rồi ăn một lúc là hết suất cơm. Thỉnh thoảng, anh nhìn theo bóng cô gái bận rộn phục vụ khách, đôi mắt ánh lên cái nhìn hạnh phúc.
Hầu như ngày nào, cô gái cũng mang cơm đến cho chàng trai, họ chỉ trao nhau nụ cười và ánh mắt với những cái gật đầu, như trao nhau những tín hiệu ấm áp.
Gần đây, bỗng xuất hiện một người đàn ông trẻ, bảnh trai, hay ngồi ăn trưa ở cái bàn gần cửa sổ. Ăn xong, bao giờ anh ta cũng gọi cà-phê để ngồi lai rai uống đến 1 giờ 30 phút. Anh ta hình như là sếp ở văn phòng nào đó trong tòa nhà này.
![]() |
Mỗi lần cô gái bưng đồ ăn cho anh ta, anh ta đều khen: “Ôi ngon quá, nhìn đã thấy muốn ăn ngay rồi”. Rồi anh ta hỏi: “Có phải món này do chính em nấu không?”. Cô gái thường mỉm cười gật đầu.
Hằng ngày, cô mang đồ ăn đến cho người đàn ông ấy. Lần nào anh ta cũng vừa ăn, vừa khen ngon, trong lòng cô thấy vui vui. Anh ta luôn cười, nói những lời bay bổng và khen cô xinh đẹp, giỏi giang.
Cô bỗng để ý người yêu cô chẳng bao giờ khen những món cô nấu. Anh cứ thấy bưng ra là cắm cúi ăn hết sạch. Cô chạnh lòng nghĩ, phải chăng cô nấu dở lắm hay sao mà chẳng bao giờ thấy anh khen một tiếng. Một hôm, cô gặng hỏi anh: “Món em nấu có ngon không?”. Chàng trai đáp gọn lỏn: “Ngon”, rồi lại cắm cúi ăn bằng hết.
Cô thấy giận trong lòng và thầm so sánh người yêu mình với người đàn ông hằng ngày vẫn khen cô nấu ăn ngon kia. Cô thích mang cơm cho anh ta, nán lại một chút để nghe anh ta vừa ăn, vừa tắm tắc khen. Cô rất vui.
Một ngày, cô chia tay với người yêu, vì lý do ở bên anh, cô chẳng thấy mình có chút giá trị nào. Cô gái đi lấy chồng. Mỗi ngày cô đều nấu cho chồng ăn những món ăn mà anh ta đã từng khen ngon, nhưng có hôm chồng cô ăn, có hôm không. Có hôm chỉ ăn vài miếng rồi bỏ, có hôm chê cô nấu đi nấu lại vài món nhàm chán… cô lại buồn.
Một ngày, cô trở lại quán cơm ngày xưa, thấy người yêu cũ ngồi ở cái bàn cũ, ăn trưa. Cô đến bên, hỏi anh: “Ngon không?”. “Không ngon bằng em nấu” - anh trả lời. “Thế mà anh đã bao giờ khen em đâu?”. “Anh không biết khen, nhưng nếu không ngon, thì anh đã không ăn hết” - chàng trai chỉ nói thế. Cô gái lặng người, tiếc nuối một tình cảm chân thật đã đánh rơi…
Bảo Thoa
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Hạ tầng chiến lược cho liên kết vùng Hà Nội - Phú Thọ từ cầu Vân Phúc
Ứng dụng thiết bị bay không người lái trong vận chuyển y tế tại Hà Nội
Công bố các Quyết định của Ban Thường vụ Thành ủy Hà Nội về công tác cán bộ
Xây dựng văn hóa giao thông cho tài xế xe công nghệ: Yêu cầu từ thực tiễn đô thị
Vun bồi an toàn giao thông học đường
Chuẩn bị chu đáo, kỹ lưỡng cho Kỳ họp thứ Nhất, Quốc hội khoá XVI
Tỷ giá USD hôm nay (26/12): Giá USD thị trường tự do tiếp tục tăng
Tin khác
Sinh viên trải nghiệm “mưa tuyết” Noel giữa lòng Thủ đô
Cộng đồng 25/12/2025 15:09
Những người lính biên phòng ở A Mú Sung
Cộng đồng 25/12/2025 09:14
Những lời chúc Giáng sinh 2025 hay và ý nghĩa nhất
Cộng đồng 24/12/2025 08:47
Nguồn gốc và ý nghĩa của ngày lễ Giáng sinh
Cộng đồng 24/12/2025 08:45
Cần 51.000 tỷ đồng đầu tư phát triển Đặc khu Côn Đảo
Cộng đồng 23/12/2025 14:11
Prudential trao 2.600 phần quà Giáng sinh tặng bệnh nhi tại TP.HCM và Hà Nội
Cộng đồng 23/12/2025 10:39
Những chiến sĩ biên phòng ở Ma Lù Thàng
Cộng đồng 22/12/2025 18:36
Chuyện những người lính quân hàm xanh ở Dào San
Cộng đồng 21/12/2025 21:20
Rộn ràng các trải nghiệm dịp Noel - Tết Dương lịch cho trẻ em tại Vườn thú Hà Nội
Cộng đồng 21/12/2025 16:19
Hơn 2.000 người dân phường Phú Thượng dự công chiếu miễn phí phim “Mưa đỏ”
Cộng đồng 20/12/2025 22:31
