Hãy cứ để con tim dẫn lối
Kháng thể mang tên "Tình yêu" | |
Mình còn nợ nhau một lời chia tay... | |
Khi tên người ấy có một dấu hỏi |
Hôm nay trong cái mớ hỗn độn của công việc, sự lo toan và những lời tán tỉnh, tôi thấy mình trống rỗng.
Phải chăng khi người ta từ bỏ một đam mê, một thói quen, cái tâm trạng trống rỗng này sẽ ập đến. Giống như một người nghiện thuốc lá bỏ thuốc, giống như một người mê shoping nhưng hết tiền, giống như một người nghiện làm việc nhưng bỗng dưng được nghỉ chơi cả tuần... cái cảm giác trống rỗng là như vậy sao?
Giống như khi một buổi sáng thức dậy, tôi nhìn quanh và thấy mình đang ở thiên đường, nơi không còn phải bận tâm về bất cứ chuyện gì, tôi thấy mình đang lơ lửng, không cảm giác. Nhưng rốt cuộc thiên đường là cái gì và là nơi nào? chẳng ai có thể định nghĩa, giống như tâm trạng của tôi bây giờ.
Hóa ra cái cảm giác đau khổ, mất mát, chờ đợi, rồi lại đau khổ có thể định nghĩa được, cảm nhận được, còn sự trống rỗng thì không! Tôi thấy sợ cảm giác này hơn bao giờ hết, cứ loay hoay cả ngày không biết mình sẽ làm gì, nghĩ gì và nhớ gì...
Mới hôm qua, tôi còn nghĩ sẽ yêu người đến cùng. “Duyên sinh, duyên biệt, đường ngắn, đường dài, đi được cùng nhau tới đâu hay tới đó”, vậy mà chỉ sau một đêm tôi quyết rời bỏ con đường để quay đầu lại.
Con đường phía trước vốn đã như ảo ảnh, như sương mù, cứ dấn thân lên chẳng biết có gì trong đám sương mù ấy. Có thể vấp ngã, có thể rơi xuống vực sâu, có thể thấy một cánh đồng hoa, có thể thấy một vòng tay, cũng có thể chỉ thấy đen ngòm như thể tất cả tận cùng đậm đặc của bóng đêm được dấu phía sau đó... nhưng nó dễ chịu hơn rất nhiều khi ta quay đầu lại, chỉ thấy một khoảng trống nơi mình đã đi qua.
Tôi hoảng sợ trước sự trống rỗng ấy, tôi cuống cuồng liệt kê một danh sách những “cánh cửa” đang luôn mở sẵn rồi thầm nghĩ: “Hay là mình bước đại vào một cánh cửa nào đó, nếu nó chẳng đủ mang lại cho ta hạnh phúc, thì ít nhất cũng khiến cho ta không còn cảm giác trống rỗng đáng sợ này”.
Tôi nhắm mắt lại, liều lĩnh bước tới rồi chợt đứng sững lại. “Biết đâu khi bước vào rồi, còn cái gì đó khủng khiếp hơn cả sự trống rỗng. Đó là khi ta ở bên một người mà trái tim ta lại đang ở một nơi khác”. Tôi rút chân lại, chạy băng băng về phía con đường trống trải trước mắt.
Thấy sương mù, nhưng tôi chẳng kịp nghĩ gì, cứ guồng chân chạy. Tôi lao qua “cánh cửa” ấy, đổ ập vào vòng tay cũ. Tôi mặc kệ cảm giác lúc đó, ấm áp hay hững hờ? chẳng còn quan trọng nữa. Quan trọng là tôi không còn cảm giác trống rỗng...
Duyên sinh, duyên biệt, tình ít, tình nhiều, nhìn thấy được nhau đã là may mắn rồi. Vì sao phải cố chấp, vì sao phải đi, vì sao phải cố cưỡng cầu. Chẳng phải trên thế gian này, trái tim là thứ duy nhất thuộc về ta nhưng lại đau vì người khác đó sao? Khi ta không chắc chắn có thể điều khiển trái tim mình, thì hãy cứ để con tim dẫn lối.
Vũ Minh
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Thông cáo báo chí Kỳ họp thứ 43 của Ủy ban Kiểm tra Trung ương
Đã thông qua nghị quyết về thu hồi đất tái định cư liên quan Quốc lộ 6
Cụm thi đua số 1 MTTQ Việt Nam thành phố Hà Nội: Thi đua sôi nổi, đạt được nhiều kết quả tốt
Dấu ấn Hội khỏe CNVCLĐ, lực lượng vũ trang và sinh viên quận Cầu Giấy năm 2024
Tập huấn sử dụng tiện ích, tính năng của ứng dụng “Công dân Thủ đô số - iHanoi”
Chuẩn bị tốt nhất cho Lễ kỷ niệm 70 năm Ngày giải phóng Thủ đô
LĐLĐ huyện Hoài Đức kỷ niệm 95 năm Ngày thành lập Công đoàn Việt Nam
Tin khác
Phát động Chương trình “Chung tay xoa dịu nỗi đau da cam năm 2024”
Cộng đồng 16/07/2024 20:27
Quý vật tìm quý nhân
Cộng đồng 16/07/2024 16:02
Khúc biến tấu của nắng
Cộng đồng 11/07/2024 11:49
Hành trình lấy “ngọc của trời”
Cộng đồng 11/07/2024 11:13
Nhiều dấu ấn đậm nét trong hoạt động đào tạo sau đại học
Cộng đồng 10/07/2024 14:47
Những ai thuộc trường hợp tiếp xúc gần với người mắc bệnh bạch hầu?
Cộng đồng 10/07/2024 09:53
Sống tỉnh thức
Cộng đồng 10/07/2024 06:48
Vũ khúc hoa dâm bụt
Cộng đồng 09/07/2024 08:52
Để Côn Đảo mãi xanh
Cộng đồng 09/07/2024 08:52
Hương vị đoàn viên
Cộng đồng 04/07/2024 10:02