Có một người để chờ đợi
Mình gặp nhau đúng hay sai? | |
Chuyện vội vã, mình quên nhanh thôi! | |
Rồi có ai đó cầm tay em lướt qua |
Trên chiếc điện thoại đen trắng mà tôi chỉ dùng để nghe gọi hiện lên dòng chữ: “Thương”. Tôi tắt máy, tạm rời bàn làm việc. Hai chúng tôi cần chút thời gian để nói chuyện với nhau, mỗi ngày.
Thương làm tôi muốn bắt đầu một thói quen mà có lúc tôi cảm chừng như dư thừa giữa tất bật của cuộc sống: thói quen hỏi han, trò chuyện với ai đó. Đôi lúc là thật lâu! Có khi là một vài tiếng đồng hồ...
Ảnh minh họa: Quỳnh Nga |
Có bốn tuần thay phiên nhau hai lần mỗi tháng, cô ấy lại làm ca đêm. Tôi nghe thấy giữa chúng tôi nhiều câu chuyện về lòng thương âm thầm không buồn nói. Có nhiều điều mong ước cho người kia, chúng tôi vẫn thường giữ lấy như thể là ước nguyện cho chính mình.
Tuổi trẻ của chúng tôi luôn đầy ắp những dự định và khao khát. Hay đôi khi thứ chúng tôi cần chỉ là một cuộc sống bình yên. Cô ấy hay bảo với tôi rằng: thành phố thì rất vui, nhưng chỉ là nơi để đến thăm, không phải nơi để ở lại.
Và tôi nghĩ đến những khoảng trời bình yên cô ấy từng sống qua, nơi mọi vật đều được lặp lại mỗi ngày thành quen thuộc. Những mặt người, những con vật đều có thể trở thành một phần quan trọng của ký ức. Cô ấy thích được sống trong những điều an toàn và nhỏ bé. Tôi cũng thế, nhưng tôi còn thích bon chen nữa.
Bởi vì tôi chỉ có một hai chục năm tuổi trẻ, được sống cùng đôi cánh của một cậu con trai. Dù mong đợi bình yên hay trải nghiệm, mỗi chúng tôi đều cần cho mình một chỗ dựa.
“Chỗ dựa là như thế nào?”, có lúc tôi tự hỏi. Chỗ dựa cho người trẻ như chúng tôi không thuần là tiền bạc hay vòng tay. Chúng tôi cần người tin mình. Cần một người đủ thương để nhìn vào ánh mắt và lắng nghe những cảm xúc.
Hơn hết, chúng tôi cần người có chung hướng nghĩ và nguyện lòng gắn kết. Có một người như thế, mỗi người trẻ sẽ chẳng phải sống như những kẻ đầy ắp cô đơn, chỉ biết loanh quanh giữa bơ vơ và lạc lõng.
Chẳng phải ngẫu nhiên mà người ta cứ hát những bài hát về bão tố, lúc rời xa nhau.
Giống như một ngày, ta thấy mình cần cho tâm trí một sự yên ổn. Cần có một người để yêu và thương. Ta muốn dành chút thời gian để chờ đợi ai đó, rồi vì họ mà vượt qua cả những khác biệt cũng như khoảng cách.
Hãy trân trọng người bạn đang nắm tay, đơn giản chỉ vì họ đã đến. Hãy cảm động tình yêu của họ, vì sau rất nhiều lỡ làng và nước mắt, hai người bạn đã tìm được nhau.
Ngày mình còn chờ nhau, đó thực sự là ngày hạnh phúc!
Nguyên Bảo
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Dự báo thời tiết Hà Nội ngày 24/12: Sáng sớm có sương mù, ngày nắng
10 sự kiện nổi bật của ngành khoa học và công nghệ năm 2024
Về nơi "xứ sở nhà thờ" mùa Giáng sinh
Tiếp tục đổi mới mạnh mẽ hoạt động của Mặt trận theo phương châm hướng về cơ sở
Ba cựu Phó Giám đốc sở hầu tòa trong vụ "chuyến bay giải cứu" giai đoạn 2
97 đề tài tham dự Cuộc thi Khoa học, kỹ thuật cấp Thành phố dành cho học sinh trung học
Công đoàn ngành Xây dựng Hà Nội lên kế hoạch chăm lo cho người lao động dịp Tết Nguyên đán
Tin khác
Tạo điều kiện để trẻ em khiếm thị tiếp cận công nghệ
Cộng đồng 22/12/2024 06:53
Nhân lên niềm tự hào về truyền thống lịch sử vẻ vang của Quân đội nhân dân Việt Nam anh hùng
Cộng đồng 21/12/2024 11:47
Quận Thanh Xuân biểu dương cán bộ làm công tác dân số
Xã hội 21/12/2024 10:19
Ra mắt tính năng nhận diện “Ứng dụng chính thức của Chính phủ” trên Google Play
Xã hội 20/12/2024 12:24
Tập huấn kỹ năng truyền thông về sàng lọc trước sinh, sơ sinh cho cộng tác viên dân số
Xã hội 20/12/2024 06:53
Tiếp nhận hơn 107 tỷ đồng dành cho trẻ em có hoàn cảnh khó khăn trong năm 2025
Cộng đồng 19/12/2024 23:11
Quận Thanh Xuân hưởng ứng Tháng hành động Quốc gia về dân số
Xã hội 19/12/2024 20:52
Xuân đẹp nhất khi còn bên bố mẹ
Cộng đồng 19/12/2024 17:42
Độc đáo nghề làm hoa tre
Cộng đồng 19/12/2024 16:30
Phát động chiến dịch “Những mùa xuân nguyên vẹn”
Cộng đồng 19/12/2024 13:21