Có một người để chờ đợi
| Mình gặp nhau đúng hay sai? | |
| Chuyện vội vã, mình quên nhanh thôi! | |
| Rồi có ai đó cầm tay em lướt qua |
Trên chiếc điện thoại đen trắng mà tôi chỉ dùng để nghe gọi hiện lên dòng chữ: “Thương”. Tôi tắt máy, tạm rời bàn làm việc. Hai chúng tôi cần chút thời gian để nói chuyện với nhau, mỗi ngày.
Thương làm tôi muốn bắt đầu một thói quen mà có lúc tôi cảm chừng như dư thừa giữa tất bật của cuộc sống: thói quen hỏi han, trò chuyện với ai đó. Đôi lúc là thật lâu! Có khi là một vài tiếng đồng hồ...
![]() |
| Ảnh minh họa: Quỳnh Nga |
Có bốn tuần thay phiên nhau hai lần mỗi tháng, cô ấy lại làm ca đêm. Tôi nghe thấy giữa chúng tôi nhiều câu chuyện về lòng thương âm thầm không buồn nói. Có nhiều điều mong ước cho người kia, chúng tôi vẫn thường giữ lấy như thể là ước nguyện cho chính mình.
Tuổi trẻ của chúng tôi luôn đầy ắp những dự định và khao khát. Hay đôi khi thứ chúng tôi cần chỉ là một cuộc sống bình yên. Cô ấy hay bảo với tôi rằng: thành phố thì rất vui, nhưng chỉ là nơi để đến thăm, không phải nơi để ở lại.
Và tôi nghĩ đến những khoảng trời bình yên cô ấy từng sống qua, nơi mọi vật đều được lặp lại mỗi ngày thành quen thuộc. Những mặt người, những con vật đều có thể trở thành một phần quan trọng của ký ức. Cô ấy thích được sống trong những điều an toàn và nhỏ bé. Tôi cũng thế, nhưng tôi còn thích bon chen nữa.
Bởi vì tôi chỉ có một hai chục năm tuổi trẻ, được sống cùng đôi cánh của một cậu con trai. Dù mong đợi bình yên hay trải nghiệm, mỗi chúng tôi đều cần cho mình một chỗ dựa.
“Chỗ dựa là như thế nào?”, có lúc tôi tự hỏi. Chỗ dựa cho người trẻ như chúng tôi không thuần là tiền bạc hay vòng tay. Chúng tôi cần người tin mình. Cần một người đủ thương để nhìn vào ánh mắt và lắng nghe những cảm xúc.
Hơn hết, chúng tôi cần người có chung hướng nghĩ và nguyện lòng gắn kết. Có một người như thế, mỗi người trẻ sẽ chẳng phải sống như những kẻ đầy ắp cô đơn, chỉ biết loanh quanh giữa bơ vơ và lạc lõng.
Chẳng phải ngẫu nhiên mà người ta cứ hát những bài hát về bão tố, lúc rời xa nhau.
Giống như một ngày, ta thấy mình cần cho tâm trí một sự yên ổn. Cần có một người để yêu và thương. Ta muốn dành chút thời gian để chờ đợi ai đó, rồi vì họ mà vượt qua cả những khác biệt cũng như khoảng cách.
Hãy trân trọng người bạn đang nắm tay, đơn giản chỉ vì họ đã đến. Hãy cảm động tình yêu của họ, vì sau rất nhiều lỡ làng và nước mắt, hai người bạn đã tìm được nhau.
Ngày mình còn chờ nhau, đó thực sự là ngày hạnh phúc!
Nguyên Bảo
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Hạ tầng chiến lược cho liên kết vùng Hà Nội - Phú Thọ từ cầu Vân Phúc
Ứng dụng thiết bị bay không người lái trong vận chuyển y tế tại Hà Nội
Công bố các Quyết định của Ban Thường vụ Thành ủy Hà Nội về công tác cán bộ
Xây dựng văn hóa giao thông cho tài xế xe công nghệ: Yêu cầu từ thực tiễn đô thị
Vun bồi an toàn giao thông học đường
Chuẩn bị chu đáo, kỹ lưỡng cho Kỳ họp thứ Nhất, Quốc hội khoá XVI
Tỷ giá USD hôm nay (26/12): Giá USD thị trường tự do tiếp tục tăng
Tin khác
Sinh viên trải nghiệm “mưa tuyết” Noel giữa lòng Thủ đô
Cộng đồng 25/12/2025 15:09
Những người lính biên phòng ở A Mú Sung
Cộng đồng 25/12/2025 09:14
Những lời chúc Giáng sinh 2025 hay và ý nghĩa nhất
Cộng đồng 24/12/2025 08:47
Nguồn gốc và ý nghĩa của ngày lễ Giáng sinh
Cộng đồng 24/12/2025 08:45
Cần 51.000 tỷ đồng đầu tư phát triển Đặc khu Côn Đảo
Cộng đồng 23/12/2025 14:11
Prudential trao 2.600 phần quà Giáng sinh tặng bệnh nhi tại TP.HCM và Hà Nội
Cộng đồng 23/12/2025 10:39
Những chiến sĩ biên phòng ở Ma Lù Thàng
Cộng đồng 22/12/2025 18:36
Chuyện những người lính quân hàm xanh ở Dào San
Cộng đồng 21/12/2025 21:20
Rộn ràng các trải nghiệm dịp Noel - Tết Dương lịch cho trẻ em tại Vườn thú Hà Nội
Cộng đồng 21/12/2025 16:19
Hơn 2.000 người dân phường Phú Thượng dự công chiếu miễn phí phim “Mưa đỏ”
Cộng đồng 20/12/2025 22:31
