Có một người để chờ đợi
| Mình gặp nhau đúng hay sai? | |
| Chuyện vội vã, mình quên nhanh thôi! | |
| Rồi có ai đó cầm tay em lướt qua |
Trên chiếc điện thoại đen trắng mà tôi chỉ dùng để nghe gọi hiện lên dòng chữ: “Thương”. Tôi tắt máy, tạm rời bàn làm việc. Hai chúng tôi cần chút thời gian để nói chuyện với nhau, mỗi ngày.
Thương làm tôi muốn bắt đầu một thói quen mà có lúc tôi cảm chừng như dư thừa giữa tất bật của cuộc sống: thói quen hỏi han, trò chuyện với ai đó. Đôi lúc là thật lâu! Có khi là một vài tiếng đồng hồ...
![]() |
| Ảnh minh họa: Quỳnh Nga |
Có bốn tuần thay phiên nhau hai lần mỗi tháng, cô ấy lại làm ca đêm. Tôi nghe thấy giữa chúng tôi nhiều câu chuyện về lòng thương âm thầm không buồn nói. Có nhiều điều mong ước cho người kia, chúng tôi vẫn thường giữ lấy như thể là ước nguyện cho chính mình.
Tuổi trẻ của chúng tôi luôn đầy ắp những dự định và khao khát. Hay đôi khi thứ chúng tôi cần chỉ là một cuộc sống bình yên. Cô ấy hay bảo với tôi rằng: thành phố thì rất vui, nhưng chỉ là nơi để đến thăm, không phải nơi để ở lại.
Và tôi nghĩ đến những khoảng trời bình yên cô ấy từng sống qua, nơi mọi vật đều được lặp lại mỗi ngày thành quen thuộc. Những mặt người, những con vật đều có thể trở thành một phần quan trọng của ký ức. Cô ấy thích được sống trong những điều an toàn và nhỏ bé. Tôi cũng thế, nhưng tôi còn thích bon chen nữa.
Bởi vì tôi chỉ có một hai chục năm tuổi trẻ, được sống cùng đôi cánh của một cậu con trai. Dù mong đợi bình yên hay trải nghiệm, mỗi chúng tôi đều cần cho mình một chỗ dựa.
“Chỗ dựa là như thế nào?”, có lúc tôi tự hỏi. Chỗ dựa cho người trẻ như chúng tôi không thuần là tiền bạc hay vòng tay. Chúng tôi cần người tin mình. Cần một người đủ thương để nhìn vào ánh mắt và lắng nghe những cảm xúc.
Hơn hết, chúng tôi cần người có chung hướng nghĩ và nguyện lòng gắn kết. Có một người như thế, mỗi người trẻ sẽ chẳng phải sống như những kẻ đầy ắp cô đơn, chỉ biết loanh quanh giữa bơ vơ và lạc lõng.
Chẳng phải ngẫu nhiên mà người ta cứ hát những bài hát về bão tố, lúc rời xa nhau.
Giống như một ngày, ta thấy mình cần cho tâm trí một sự yên ổn. Cần có một người để yêu và thương. Ta muốn dành chút thời gian để chờ đợi ai đó, rồi vì họ mà vượt qua cả những khác biệt cũng như khoảng cách.
Hãy trân trọng người bạn đang nắm tay, đơn giản chỉ vì họ đã đến. Hãy cảm động tình yêu của họ, vì sau rất nhiều lỡ làng và nước mắt, hai người bạn đã tìm được nhau.
Ngày mình còn chờ nhau, đó thực sự là ngày hạnh phúc!
Nguyên Bảo
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Giải thưởng Chính VinFuture 2025 vinh danh những khám phá và phát triển vaccine HPV
Phường Thượng Cát phát động phong trào thi đua năm 2026
Đồng hành gìn giữ di sản, nâng tầm chất lượng phục vụ du khách
Vietjet bay hàng ngày giữa TP.HCM và Manila với 7 chuyến khứ hồi mỗi tuần
Hà Nội: Đổi mới, nâng cao chất lượng quản lý thuế
Hội đồng nhân dân xã Gia Lâm thông qua 10 Nghị quyết quan trọng
Từ 1/7/2026, Hà Nội sẽ triển khai thí điểm vùng phát thải thấp trong khu vực Vành đai 1
Tin khác
Giải thưởng “Vinh danh người truyền lửa”: Tôn vinh những con người bình dị mà phi thường
Cộng đồng 05/12/2025 19:57
Kỷ niệm Ngày Quốc tế Người Khuyết tật 2025 và công bố báo cáo về an sinh xã hội cho người khuyết tật
Cộng đồng 04/12/2025 19:50
Tăng cường bảo đảm thông tin liên lạc trong thiên tai
Cộng đồng 01/12/2025 16:36
Dịch vụ giao hàng Xanh SM Express dẫn đầu về chỉ số hài lòng khách hàng
Cộng đồng 01/12/2025 14:04
Hà Nội tăng cường quản lý hoạt động sản xuất, kinh doanh và sử dụng hóa chất
Cộng đồng 01/12/2025 09:55
Nhiều chính sách quan trọng có hiệu lực từ tháng 12/2025
Cộng đồng 30/11/2025 17:30
Công ty Hoàng Viên Quảng Bá quyên góp ủng hộ Mái ấm Thánh Tâm
Cộng đồng 30/11/2025 12:42
Việt Nam chào đón 13 đầu bếp Michelin trong tuần lễ ẩm thực quốc tế
Cộng đồng 26/11/2025 17:43
Báo Người Lao động phát động chương trình “Triệu tập vở cho học sinh vùng bị thiên tai”
Cộng đồng 26/11/2025 13:08
Nghĩa tình cư dân Cầu Giấy gửi tới đồng bào vùng lũ
Cộng đồng 25/11/2025 22:53

