Ân cần giấu hết vào trong lặng lẽ
Người ta hay nhắc về quá khứ bằng hai từ “hôm qua” | |
Người yêu cũ đã dạy bạn điều gì? | |
Ngày mình cô đơn |
Người từng nói rằng, mối quan hệ của chúng ta “sao cũng được”. Nghĩa là có thể tiến thêm một bước nữa, hoặc tiếp tục như thế này. Hẳn nhân duyên đã cho chúng ta rất nhiều ân cần, để có thể biết quý thương nhau giữa muôn vàn khuôn mặt xa lạ.
Tôi đã từng kể chưa, những lần nghẹn lòng khi thấy người khóc. Có nhiều chuyện không vui của ai đó, chẳng nhất thiết phải nói ra, nhưng người ngồi cạnh họ thì hiểu. Ân cần giấu hết vào trong lặng lẽ, một vài câu chuyện phiếm vu vơ, một vài câu trêu đùa, thực ra là muốn làm cho ai đó vui.
Chúng ta có lẽ đã từng thích nhau, chỉ là khoảng cách giữa chúng ta thì luôn thế. Luôn đi bên cạnh, nhưng lại quá đỗi xa vời như những kẻ ngại thay đổi vì sợ phải đánh mất điều mình từng trân quý.
Những ước hẹn chưa cất lời, rồi cũng chỉ như gió thoảng. Có mấy lần chúng ta thực sự đã không quan tâm đến nhau, chúng ta bỏ quên và đuổi theo những điều mà trong thời điểm đó trái tim cho là ý nghĩa. Cũng chẳng ai là kẻ thất hứa, chẳng có gì gọi là đáng buồn.
Ở một nơi xa, tôi nghe ai đó nói về người, với những đổi thay của ngày tháng.
Nơi chốn của sự đổi thay không có những hành lang dài. Trong bóng tối, con người ta không nhìn nhau qua ô cửa, với một đôi mắt biếc. Và cái vuốt ve của xã hội ồn ào kia có thể chỉ là những ham muốn, hay vài trò đổi trác. Sống như thế, trái tim mình nhiều khi đau tới nỗi chai đi. Sống như thế, vết thương là âm thầm, nào nói được cùng ai?
Ở nơi xa, tôi nghe thấy người trong những câu chuyện về lòng tin. Niềm tin đôi khi cũng xuất hiện trong những trái tim đã từng chỉ biết yêu và mong chờ vào chính bản thân mình. Nhưng trái tim ấy chưa trưởng thành, những nỗi buồn còn làm cho nhịp đập nhiều khi vẫn lỗi. Và cuộc lỡ làng đến, đôi bàn tay nào sẽ đưa ra chở che cho người.
Chúng ta đã đi rất xa khỏi khoảng trời kí ức. Thời điểm cho chúng ta luôn luôn không cùng nhau. Những cơn mưa của mùa hè cũ có khi nào cuốn trôi được tất cả những âm thầm trong bấy nhiêu ngày tháng.
Vết cắt của hi vọng có khi nào cuốn trôi được cảm giác an nhiên khi bắt gặp nụ cười của một người. Có lẽ không, vì may mắn lớn nhất của cuộc đời có khi nằm ở việc ta đã từng thương nhau!
Bảo Bảo
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Đào tạo về dinh dưỡng khoa học trong thể thao cho các câu lạc bộ bóng đá Việt Nam
Hà Nội: Gần 1.100 tỷ đồng chi trả trợ cấp cho người có công
Hơn 200 cán bộ được tập huấn công tác kiểm soát nhiễm khuẩn
Tập huấn kỹ năng thương lượng, ký kết Thỏa ước lao động tập thể cho cán bộ Công đoàn huyện Phúc Thọ
Thời tiết ngày 17/7: Khu vực Hà Nội có nơi mưa rất to
Thông cáo báo chí Kỳ họp thứ 43 của Ủy ban Kiểm tra Trung ương
Đã thông qua nghị quyết về thu hồi đất tái định cư liên quan Quốc lộ 6
Tin khác
Phát động Chương trình “Chung tay xoa dịu nỗi đau da cam năm 2024”
Cộng đồng 16/07/2024 20:27
Quý vật tìm quý nhân
Cộng đồng 16/07/2024 16:02
Khúc biến tấu của nắng
Cộng đồng 11/07/2024 11:49
Hành trình lấy “ngọc của trời”
Cộng đồng 11/07/2024 11:13
Nhiều dấu ấn đậm nét trong hoạt động đào tạo sau đại học
Cộng đồng 10/07/2024 14:47
Những ai thuộc trường hợp tiếp xúc gần với người mắc bệnh bạch hầu?
Cộng đồng 10/07/2024 09:53
Sống tỉnh thức
Cộng đồng 10/07/2024 06:48
Vũ khúc hoa dâm bụt
Cộng đồng 09/07/2024 08:52
Để Côn Đảo mãi xanh
Cộng đồng 09/07/2024 08:52
Hương vị đoàn viên
Cộng đồng 04/07/2024 10:02