Nghe cánh phượng rơi
Bừng sắc phượng đỏ ngày hè Hoa phượng vĩ nhuộm đỏ phố phường Hà Nội |
Ảnh minh họa. |
Chỉ khi ngồi trên ghế nhà trường ta mới mong hè đến, trừ những bạn học sinh lớp mười hai. Những bạn này thường lưu luyến sân trường nhiều hơn, họ sắp phải rời nơi mình gắn bó bao năm qua. Chia tay bạn bè để đi tìm một con đường mới, một tương lai mà các bạn đang háo hức mong chờ phía trước.
Còn lại những bạn nhỏ hơn thì mong hè đến, hè đến nơi miền quê được ra đồng tung tăng, được thả mình tắm mát bên dòng sông quê hiền hòa. Hè đến lũ trẻ con được bố mẹ đưa lên thành phố thăm người thân hay về miền quê thăm ông bà. Lũ trẻ con vô tư đến lạ, cứ thế mà mong chờ hè đến. Ấy thế mà khi rời ngôi trường mình gắn bó, bước ra ngoài xã hội với áp lực mưu sinh, khi thấy cánh phượng rơi đâu đó lòng ta lại nhớ về quãng thời gian trên ghế nhà trường.
Năm tháng cứ thế trôi đi. Tôi sinh ra đầu thập niên tám mươi. Có lẽ, tôi đã già hay trong tâm hồn mình già cỗi, để mãi nâng niu về kí ức xa xưa, trân quý những ngày thơ bé.
Sân trường thời học phổ thông là cái gì đó mà mỗi lúc nhắc đến lòng lại bồn chồn, nhớ thầy cô giáo cũ, nhớ bạn bè. Nhớ gốc phượng già nơi sân trường cháy nắng, có cả nỗi nhớ của mối tình đầu ngây ngô. Nhớ cái nắm tay ngượng ngùng e thẹn, tôi lại nhớ em. Không còn là nhớ tình yêu xưa nữa, tôi nhớ em như nhớ một góc sân trường thuở bé. Tôi nhớ em như nhớ buổi học cuối cùng mà thầy giáo gõ gõ cây thước lên mặt bàn.
Lâu lâu, tôi lại lục tìm trong trí nhớ xem những đứa bạn xa xưa bây giờ ra sao, chúng bạn giờ đây đã thành danh. Những lo toan đời thường khiến chúng tôi khó lòng tề tựu. Biết rằng, cuộc sống là thế mà trong tâm vẫn chênh chao. Nắng vẫn trải mình trên tán lá, gió vẫn thì thào để làm cành phượng lay động. Đâu đó trong sân trường hôm nay là ảnh ảo của tôi một ngày xa nhớ, tâm hồn dù muốn dù không vẫn có một ngăn nhỏ một khoảng trời ngày bé. Nơi sân trường vô lo, vô nghĩ. Nơi có bạn bè, có thầy cô, có bảng đen phấn trắng và có cả hình dáng em tôi.
“Khi ta ở, chỉ là nơi ta ở/ khi ta đi, đất bỗng hóa tâm hồn”
Với tôi, ngôi trường trên miền quê yên ắng mới thiêng liêng làm sao, làng quê xưa bình yên đến lạ. Ve vẫn ngân trên phố nơi có hàng phượng vĩ già nua, cái nắng phương Nam như làm tăng thêm nỗi nhớ. Nỗi nhớ sân trường!
Nguyễn Hòa Bình
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Cơ hội làm việc tại Australia cho lao động Việt Nam
Trường THPT Quang Trung: Điểm sáng trong công tác đào tạo, bồi dưỡng học sinh giỏi
Cải tạo một loạt chung cư cũ góp phần hạ nhiệt giá nhà
Gắn kết tự nhiên và phát triển bền vững nhờ nông nghiệp sinh thái ở Tây Bắc
Chấn chỉnh lái xe buýt vi phạm Luật Giao thông đường bộ
Doanh nhân Vũ Minh Châu được vinh danh vì sự nghiệp phát triển ngành mỹ nghệ kim hoàn đá quý Việt Nam
Đêm nay, Hà Nội cấm lưu thông trên đường Văn Khê
Tin khác
Đám cưới xưa và nay: Kỳ 2: Văn hóa như cái phễu, cần thời gian gạn đục khơi trong
Văn hóa 21/12/2024 13:40
Ngành Văn hóa, Thể thao và Du lịch: Một năm bội thu
Văn hóa 21/12/2024 10:20
"Con đường lịch sử": Bức tranh sử thi về 80 năm Quân đội anh hùng
Văn hóa 20/12/2024 16:54
Hội hoa xuân Ất Tỵ 2025 TP.HCM có chủ đề "Non sông gấm hoa, vui xuân an hòa”
Văn hóa 20/12/2024 15:49
Đám cưới xưa và nay: Kỳ 1: Cốt lõi trong hôn nhân chính là hạnh phúc của con người
Văn hóa 20/12/2024 15:17
Điểm sáng của bức tranh Văn hóa, Thể thao và Du lịch Thủ đô năm 2024
Văn hóa 18/12/2024 20:42
Dấu ấn ngành Văn hóa, Thể thao và Du lịch năm 2024
Văn hóa 18/12/2024 12:11
Múa rối nước: Giữ hồn dân tộc trong đời sống đương đại
Văn hóa 17/12/2024 20:05
Trưng bày chuyên đề "Gan vàng dạ sắt": Kết nối và truyền cảm hứng cho giới trẻ
Văn hóa 17/12/2024 09:40
Hà Nội đêm trầm lắng, bình yên!
Văn hóa 17/12/2024 09:07