Khi có anh ở bên
Truyện ngắn: Thế giới kết thúc thật dịu dàng | |
Truyện ngắn: Vầng mặt trời đắm đuối | |
Truyện ngắn: Đi qua những hoàng hôn |
“Có vẻ như em vẫn bình thường từ khi không có anh”. “Em bình thường từ khi chưa có anh”. Tôi bướng bỉnh trả lời. Tôi nhận ra mình vẫn còn một chút cay đắng. “Em tưởng anh không qua khỏi?”. Tôi định nói “Em tưởng anh chết rồi”, nhưng chữa lại thành câu đó. Bớt cay nghiệt hơn. “Anh thật sự đã chết, kể từ khi rời bỏ em”. Dẫu không định đau lòng về Đông thêm lần nữa, nhưng tim tôi vẫn nhói lên từ câu nói này.
Tôi và Đông từng yêu nhau, trong một cơn mưa vần vũ và có những tiếng sét xé ngang bầu trời. Chúng tôi trú mưa dưới chân cầu vượt khi đã ướt gần hết. Hai người xa lạ chỉ chạm nhau một ánh mắt, vậy mà tôi và anh có thể đứng đó cho đến từ trời tạnh, hửng nắng. “Trời tạnh rồi, sao em không đi đi, bị hỏng xe hay sao?”. “Thật ra thì em bị hỏng xe…”. Chiếc xe bị ngập nước trước đó giờ không thể nổ được máy, Đông đã giúp tôi mang đi sửa. Hôm ấy tôi đã có một ngày trọn vẹn bên một chàng trai xa lạ. Sau này, Đông cứ nhắc đi nhắc lại mãi một câu: “Tiếng sét hôm ấy đã nhằm vào tim anh”.
Nhưng thời gian cứ thế bào mòn đi những khoảnh khắc lãng mạn ban đầu, còn chúng tôi thì không thể tạo ra những khoảnh khắc lãng mạn hơn trong tình yêu. Mọi thứ đều trở nên bình thường, ngay cả những cơn mưa sau này, chúng tôi cũng sẵn sàng hủy buổi hẹn hò chờ mưa tạnh.
Tôi thì yêu Đông nhiều hơn, tôi là người nhắn tin hay gọi điện cho Đông trước, còn anh thì chỉ chờ hoặc không chờ gì cả. Nhiều lúc tôi im lặng, đợi anh nhưng anh cũng lặng im cho đến khi tôi không thể chịu đựng được, lại gọi cho anh.
“Này em, chúng ta cần phải sống tiếp chứ. Anh cần phải làm việc, em cũng thế. Vì vậy nếu em cứ nhắn tin và gọi điện cả ngày… anh cảm thấy…”. Khi Đông nói thế, tôi đã gào lên: “Ừ, anh muốn sống tiếp mà không có em, đúng thế không?”. Mặc cho Đông cố thanh minh rằng ý anh không phải như vậy, nhưng tôi vẫn khóc, vẫn dằn vặt anh, bắt anh thừa nhận không còn yêu tôi nữa. Cho đến lúc Đông mệt mỏi, anh hoàn toàn im lặng.
Tôi hoảng sợ, tôi lại tìm anh. “Anh giận em phải không?”. “Anh với em làm gì có gì mà giận dỗi”. Anh lạnh lùng nói. Trong hoàn cảnh ấy, tôi phải hiểu rằng, giữa tôi với anh hoặc là chưa từng có gì, hoặc là giờ đây chẳng còn là gì của nhau. Là người dưng đương nhiên chẳng có chuyện giận dỗi nữa.
Chỉ một câu nói đó thôi, đã quăng tôi ra xa khỏi anh, xa đến nỗi tôi có thể nhịn mọi đau đớn để câm lặng. Nếu đã có người phủ nhận những gì giữa chúng tôi, thì có nghĩa rằng những kỷ niệm xưa chỉ còn là nỗi hổ thẹn với họ.
Tôi lấy chồng, chỉ là để cho Đông biết không có anh, tôi vẫn sống tốt. Tôi làm điều đó như những cô gái bị tổn thương vẫn làm và đánh cược hạnh phúc của chính mình. Tôi không hạnh phúc, điều đó mãi sau này tôi mới nhận ra sau sự hả hê đến cuồng dại khi nhìn thấy anh đứng lặng từ xa trong đám cưới tôi. Những thứ hạnh phúc mà tôi tự vẽ lên cứ thế bào mòn những cảm xúc thật, để tôi thấy mình ngày càng trống trải, hững hờ với mọi thứ. Nhiều năm trôi qua, tôi đã hoàn toàn quên Đông, cũng hoàn toàn rời xa cuộc hôn nhân ngốc nghếch của mình, để lại tổn thương cho nhiều người và cho bản thân.
“Anh thật sự đã chết, kể từ khi em rời bỏ anh”, Đông chữa lại câu vừa nói, dứt tôi ra khỏi dòng thời gian thuộc về quá khứ. “Là anh đã vứt toẹt tình của chúng ta vào đống rác”. Tôi đay nghiến. “Là do anh có lỗi với em, lúc đó anh bị bệnh nặng, anh nghĩ anh sẽ chết”. “Đó chỉ là câu chuyện mà sau này anh tự nghĩ ra để tôi yên tâm rời xa anh mà thôi”. “Không phải thế, là do em nghĩ thế thôi”. “Ồ, vậy bây giờ anh vẫn sống khỏe nhỉ. Chúc mừng anh đã thoát chết”. “Anh chỉ có thể thoát chết nếu em để anh gặp em, một lần”.
Trong tâm trí tôi có một dấu lặng. Gặp một lần, ừ! Tôi đã từng ngàn lần muốn gặp anh một lần, một lần để biết liệu anh có còn yêu tôi. Thế nhưng sau cái đám cưới ngu ngốc ấy, khi tôi nhắn cho anh: “Hãy cho em gặp anh lần cuối”, anh đã trả lời tôi: “Anh bị bệnh nặng, có thể sẽ chết, vì thế, đừng tìm cách gặp anh nữa. Chúc em hạnh phúc”.
Tôi lặng im, để cho tâm trí trở về trạng thái ít xáo trộn. Gặp Đông bây giờ đối với tôi không còn nhiều ý nghĩa, đã không nhiều ý nghĩa thì tại sao lại không thể gặp? gặp để nhìn lại khuôn dung ấy - thứ đã bị những đau đớn bào mòn đến bây giờ tôi cũng chỉ còn nhớ vài đường nét.
“Anh đến đi”. “Ừ, anh đến. Giờ em ở đâu?”. Tôi nhắn địa chỉ cho anh. “Bây giờ em chuyển công việc sang bệnh viện K rồi à?”. “Vâng, ở đây để thấy cuộc đời đáng sống hơn khi chứng kiến những con người cận kề cái chết”. Trước đây khi còn yêu nhau, Đông vẫn thường bảo tôi: “Em là bác sỹ chữa tim mà lại nỡ làm tan nát tim anh”.
Mưa vẫn rơi bên cửa sổ, phía ngoài kia chắc được cơn mưa tẩy rửa trong lành, còn sau cửa sổ vẫn là mùi thuốc, những tiếng rên và hơi thở ngắt quãng. Tôi khẽ chợp mắt, chờ Đông.
Khoảng chưa đầy ba mươi phút, Đông đã có mặt. Tôi mở mắt nhìn anh, bóng dáng vẫn như xưa, chỉ có khuôn mặt anh là mờ đi, tôi không thể nhìn rõ. Tôi cảm nhận bàn tay anh ấm nóng khi nắm lấy tay tôi. Rồi bỗng nhiên anh úp mặt vào bàn tay tôi, khóc nức nở. Tôi thấy toàn thân anh rung lên. “Xin hãy tha thứ cho anh… anh…”. Giọng anh nghẹn lại. Tôi lặng yên nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, lặng yên nghe giọt nước mắt của Đông tràn trên những ngón tay mình.
“Em sắp chết rồi, vì thế em sắp ổn”. Tôi nói với Đông. Tiếng anh rin rít trong lồng ngực: “Không thể thế được. Tại sao em không nói với anh? Tại sao?”. “Vì anh sắp chết nên em không thể nói với anh là em sắp chết. Chúng ta ai rồi cũng sẽ chết, có sao đâu”.
Tôi dần nhìn rõ khuôn mặt Đông. Tôi từng hả hê khi nhìn thấy Đông trong đám cưới của mình. Nhưng có lẽ hôm nay, tôi thấy hả hê hơn, bởi khuôn mặt Đông đang thể hiện những ngỡ ngàng, đau đớn khi anh trông thấy tôi của ngày hôm nay: Không phải là một bác sỹ, mà là một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối. Anh đang đau đớn, đau hơn những ngày tôi đau khi anh rời bỏ tôi. Tôi hả hê, thỏa mãn, những cơn đau thể xác bỗng dưng tan biến.
Tôi còn nằm lại bệnh viện một thời gian nữa sau đợt xạ trị mà chính tôi cũng biết kết quả của nó. Mỗi ngày Đông vẫn ở đây bên tôi. Anh không còn nhắc những chuyện xưa, chỉ nói về tương lai của chúng tôi. Có lẽ Đông nghĩ khi nói về nó, anh sẽ cảm thấy khá hơn, còn tôi sẽ chỉ nghĩ về thiên đường…
Trước đây, khi không còn Đông, phải chăng chẳng được vui vẻ như thế này. Tôi đã từng muốn chết. Tôi đã nhủ lòng mình: Nếu muốn chết thì chết đi. Nhưng đợi mai hẵng chết. Nếu ngày mai vẫn còn đau khổ như vậy, thì đợi ngày kia rồi hẵng chết. Còn nếu ngày kia vẫn đau khổ thì ngày sau nữa chết cũng chưa muộn. Cứ như vậy mà sống qua từng ngày, rồi sẽ tốt hơn lên thôi. Khi đó không chết, thực sự rất tốt.
Và giờ tôi sắp chết, khi có Đông bên cạnh. Thật sự cũng rất tốt!
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Dự báo thời tiết Hà Nội ngày 24/12: Sáng sớm có sương mù, ngày nắng
10 sự kiện nổi bật của ngành khoa học và công nghệ năm 2024
Về nơi "xứ sở nhà thờ" mùa Giáng sinh
Tiếp tục đổi mới mạnh mẽ hoạt động của Mặt trận theo phương châm hướng về cơ sở
Ba cựu Phó Giám đốc sở hầu tòa trong vụ "chuyến bay giải cứu" giai đoạn 2
97 đề tài tham dự Cuộc thi Khoa học, kỹ thuật cấp Thành phố dành cho học sinh trung học
Công đoàn ngành Xây dựng Hà Nội lên kế hoạch chăm lo cho người lao động dịp Tết Nguyên đán
Tin khác
Triển lãm “Thiên Quang”: Tôn vinh nghề thủ công truyền thống
Văn hóa 23/12/2024 11:33
Đám cưới xưa và nay: Kỳ 2: Văn hóa như cái phễu, cần thời gian gạn đục khơi trong
Văn hóa 21/12/2024 13:40
Ngành Văn hóa, Thể thao và Du lịch: Một năm bội thu
Văn hóa 21/12/2024 10:20
"Con đường lịch sử": Bức tranh sử thi về 80 năm Quân đội anh hùng
Văn hóa 20/12/2024 16:54
Hội hoa xuân Ất Tỵ 2025 TP.HCM có chủ đề "Non sông gấm hoa, vui xuân an hòa”
Văn hóa 20/12/2024 15:49
Đám cưới xưa và nay: Kỳ 1: Cốt lõi trong hôn nhân chính là hạnh phúc của con người
Văn hóa 20/12/2024 15:17
Điểm sáng của bức tranh Văn hóa, Thể thao và Du lịch Thủ đô năm 2024
Văn hóa 18/12/2024 20:42
Dấu ấn ngành Văn hóa, Thể thao và Du lịch năm 2024
Văn hóa 18/12/2024 12:11
Múa rối nước: Giữ hồn dân tộc trong đời sống đương đại
Văn hóa 17/12/2024 20:05
Trưng bày chuyên đề "Gan vàng dạ sắt": Kết nối và truyền cảm hứng cho giới trẻ
Văn hóa 17/12/2024 09:40