Em còn không, những đêm ngồi khóc một mình?
| Vẹn nguyên lời hứa | |
| Những ngày vỡ đôi | |
| Câu chuyện thoáng qua |
Có lúc em tự dỗ mình cho một cái tôi cứng rắn. Em chấp nhận đi đường riêng, lao theo những suy nghĩ riêng, giống như lời ai đó đã nói: tuổi trẻ là phải đánh đổi. Đổi an nhàn lấy vững bền. Đổi vấp ngã lấy sự lì lợm. Chấp nhận cô đơn để có thể tiến mạnh, tiến xa.
Cảm giác ấy như thế nào, khi trong lòng có rất nhiều chuyện chất chứa những hầu như chẳng nghĩ ra một gương mặt mà mình có thể sẻ chia. Câu chuyện hôm nay diễn ra không như chiếc lá rụng trong một mùa thu da diết nhớ.
![]() |
| Ảnh minh họa: Kiều Hạnh |
Chuyện hôm nay diễn ra chẳng giống tiếng dế rít trong lời kể đầu tiên em viết cho một người. Bởi vì người lớn phải xử lý nhiều chuyện phức tạp, đôi khi là lắt nhắt. Bạn bè cùng trang lứa bây giờ cũng bận. Đối tác luôn không thích ta nhiều chuyện. Ta hôm nay muốn sống như một kẻ nghiêm túc, chỉn chu và đàng hoàng.
Đó liệu có phải là một cách thức khác của nỗi cô đơn hay không?
Có buồn không em khi chuyến xe thời gian vẫn đang trôi rất chậm. Ngày mai chưa đến như cách ta mong chờ. Những ước mơ sản sinh, những tâm nguyện chưa vẹn tròn, những điều lòng da diết mà phải bỏ dở có khi nào cùng nhau kéo về cho lòng làm bão.
Tình yêu hôm qua chưa trưởng thành. Nỗi nhớ hôm nay vẫn không thế lớn. Sau nhiều tất bật, ta vẫn thế, chỉ biết sớm tối đi về một mình. Có những yêu thương đôi khi rất thèm, nhưng chỉ dám giấu sâu trong lòng.
Em vẫn thường hay tự nhủ rằng “mình rất ổn” như một cách để bước tiếp trước ngược xuôi áp lực của cuộc sống. Chẳng biết điều gì là ổn cho em. Mấy năm về trước, em đi tìm trọn vẹn cuộc sống trong một vài câu chuyện về tình yêu. Thời điểm bây giờ, trọn vẹn đó em lại tìm trong những yên ổn về công việc:
Cuộc đời này muốn được một phải cố mười. Muốn chạy đến một điểm, phải chuẩn bị sẵn năng lượng để chạy tới những điểm xa hơn. Cứ thế, tất bật luôn chờ đợi mình như một quy luật bất khả kháng.
Em mệt không, khi cứ bước về phía trước, vì những điều có thể hình dung rõ ràng nhưng chưa từng biết được là khi nào có thể chạm tới.
Hạnh phúc nào còn có chỗ cho mình? Người thương nào còn đứng nơi một góc phố đợi? Tuổi trẻ nhiệt huyết đó, em có khi nào buồn không?
Nguyên Bảo
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Phản biện đa chiều, gắn hơi thở cơ sở trong xây dựng chính sách văn hóa - xã hội Hà Nội
NSƯT Tân Nhàn được bổ nhiệm chức danh Phó Giáo sư
Hà Nội rạng rỡ ánh sáng "đánh thức" di sản nghìn năm Thăng Long
Lan tỏa nghĩa tình đồng đội tại xã Hòa Phú
Ông Nguyễn Lương Tâm tái đắc cử Chủ tịch Công đoàn Y tế Việt Nam
Nâng cao nghiệp vụ báo chí gắn với thực tiễn phát triển địa phương
Báo Lao động Thủ đô tổng kết công tác năm 2025, triển khai nhiệm vụ năm 2026
Tin khác
Sinh viên trải nghiệm “mưa tuyết” Noel giữa lòng Thủ đô
Cộng đồng 25/12/2025 15:09
Những người lính biên phòng ở A Mú Sung
Cộng đồng 25/12/2025 09:14
Những lời chúc Giáng sinh 2025 hay và ý nghĩa nhất
Cộng đồng 24/12/2025 08:47
Nguồn gốc và ý nghĩa của ngày lễ Giáng sinh
Cộng đồng 24/12/2025 08:45
Cần 51.000 tỷ đồng đầu tư phát triển Đặc khu Côn Đảo
Cộng đồng 23/12/2025 14:11
Prudential trao 2.600 phần quà Giáng sinh tặng bệnh nhi tại TP.HCM và Hà Nội
Cộng đồng 23/12/2025 10:39
Những chiến sĩ biên phòng ở Ma Lù Thàng
Cộng đồng 22/12/2025 18:36
Chuyện những người lính quân hàm xanh ở Dào San
Cộng đồng 21/12/2025 21:20
Rộn ràng các trải nghiệm dịp Noel - Tết Dương lịch cho trẻ em tại Vườn thú Hà Nội
Cộng đồng 21/12/2025 16:19
Hơn 2.000 người dân phường Phú Thượng dự công chiếu miễn phí phim “Mưa đỏ”
Cộng đồng 20/12/2025 22:31
