Em còn không, những đêm ngồi khóc một mình?
Vẹn nguyên lời hứa | |
Những ngày vỡ đôi | |
Câu chuyện thoáng qua |
Có lúc em tự dỗ mình cho một cái tôi cứng rắn. Em chấp nhận đi đường riêng, lao theo những suy nghĩ riêng, giống như lời ai đó đã nói: tuổi trẻ là phải đánh đổi. Đổi an nhàn lấy vững bền. Đổi vấp ngã lấy sự lì lợm. Chấp nhận cô đơn để có thể tiến mạnh, tiến xa.
Cảm giác ấy như thế nào, khi trong lòng có rất nhiều chuyện chất chứa những hầu như chẳng nghĩ ra một gương mặt mà mình có thể sẻ chia. Câu chuyện hôm nay diễn ra không như chiếc lá rụng trong một mùa thu da diết nhớ.
Ảnh minh họa: Kiều Hạnh |
Chuyện hôm nay diễn ra chẳng giống tiếng dế rít trong lời kể đầu tiên em viết cho một người. Bởi vì người lớn phải xử lý nhiều chuyện phức tạp, đôi khi là lắt nhắt. Bạn bè cùng trang lứa bây giờ cũng bận. Đối tác luôn không thích ta nhiều chuyện. Ta hôm nay muốn sống như một kẻ nghiêm túc, chỉn chu và đàng hoàng.
Đó liệu có phải là một cách thức khác của nỗi cô đơn hay không?
Có buồn không em khi chuyến xe thời gian vẫn đang trôi rất chậm. Ngày mai chưa đến như cách ta mong chờ. Những ước mơ sản sinh, những tâm nguyện chưa vẹn tròn, những điều lòng da diết mà phải bỏ dở có khi nào cùng nhau kéo về cho lòng làm bão.
Tình yêu hôm qua chưa trưởng thành. Nỗi nhớ hôm nay vẫn không thế lớn. Sau nhiều tất bật, ta vẫn thế, chỉ biết sớm tối đi về một mình. Có những yêu thương đôi khi rất thèm, nhưng chỉ dám giấu sâu trong lòng.
Em vẫn thường hay tự nhủ rằng “mình rất ổn” như một cách để bước tiếp trước ngược xuôi áp lực của cuộc sống. Chẳng biết điều gì là ổn cho em. Mấy năm về trước, em đi tìm trọn vẹn cuộc sống trong một vài câu chuyện về tình yêu. Thời điểm bây giờ, trọn vẹn đó em lại tìm trong những yên ổn về công việc:
Cuộc đời này muốn được một phải cố mười. Muốn chạy đến một điểm, phải chuẩn bị sẵn năng lượng để chạy tới những điểm xa hơn. Cứ thế, tất bật luôn chờ đợi mình như một quy luật bất khả kháng.
Em mệt không, khi cứ bước về phía trước, vì những điều có thể hình dung rõ ràng nhưng chưa từng biết được là khi nào có thể chạm tới.
Hạnh phúc nào còn có chỗ cho mình? Người thương nào còn đứng nơi một góc phố đợi? Tuổi trẻ nhiệt huyết đó, em có khi nào buồn không?
Nguyên Bảo
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Thời tiết ngày 17/7: Khu vực Hà Nội có nơi mưa rất to
Thông cáo báo chí Kỳ họp thứ 43 của Ủy ban Kiểm tra Trung ương
Đã thông qua nghị quyết về thu hồi đất tái định cư liên quan Quốc lộ 6
Cụm thi đua số 1 MTTQ Việt Nam thành phố Hà Nội: Thi đua sôi nổi, đạt được nhiều kết quả tốt
Dấu ấn Hội khỏe CNVCLĐ, lực lượng vũ trang và sinh viên quận Cầu Giấy năm 2024
Tập huấn sử dụng tiện ích, tính năng của ứng dụng “Công dân Thủ đô số - iHanoi”
Chuẩn bị tốt nhất cho Lễ kỷ niệm 70 năm Ngày giải phóng Thủ đô
Tin khác
Phát động Chương trình “Chung tay xoa dịu nỗi đau da cam năm 2024”
Cộng đồng 16/07/2024 20:27
Quý vật tìm quý nhân
Cộng đồng 16/07/2024 16:02
Khúc biến tấu của nắng
Cộng đồng 11/07/2024 11:49
Hành trình lấy “ngọc của trời”
Cộng đồng 11/07/2024 11:13
Nhiều dấu ấn đậm nét trong hoạt động đào tạo sau đại học
Cộng đồng 10/07/2024 14:47
Những ai thuộc trường hợp tiếp xúc gần với người mắc bệnh bạch hầu?
Cộng đồng 10/07/2024 09:53
Sống tỉnh thức
Cộng đồng 10/07/2024 06:48
Vũ khúc hoa dâm bụt
Cộng đồng 09/07/2024 08:52
Để Côn Đảo mãi xanh
Cộng đồng 09/07/2024 08:52
Hương vị đoàn viên
Cộng đồng 04/07/2024 10:02