Em còn không, những đêm ngồi khóc một mình?
Vẹn nguyên lời hứa | |
Những ngày vỡ đôi | |
Câu chuyện thoáng qua |
Có lúc em tự dỗ mình cho một cái tôi cứng rắn. Em chấp nhận đi đường riêng, lao theo những suy nghĩ riêng, giống như lời ai đó đã nói: tuổi trẻ là phải đánh đổi. Đổi an nhàn lấy vững bền. Đổi vấp ngã lấy sự lì lợm. Chấp nhận cô đơn để có thể tiến mạnh, tiến xa.
Cảm giác ấy như thế nào, khi trong lòng có rất nhiều chuyện chất chứa những hầu như chẳng nghĩ ra một gương mặt mà mình có thể sẻ chia. Câu chuyện hôm nay diễn ra không như chiếc lá rụng trong một mùa thu da diết nhớ.
Ảnh minh họa: Kiều Hạnh |
Chuyện hôm nay diễn ra chẳng giống tiếng dế rít trong lời kể đầu tiên em viết cho một người. Bởi vì người lớn phải xử lý nhiều chuyện phức tạp, đôi khi là lắt nhắt. Bạn bè cùng trang lứa bây giờ cũng bận. Đối tác luôn không thích ta nhiều chuyện. Ta hôm nay muốn sống như một kẻ nghiêm túc, chỉn chu và đàng hoàng.
Đó liệu có phải là một cách thức khác của nỗi cô đơn hay không?
Có buồn không em khi chuyến xe thời gian vẫn đang trôi rất chậm. Ngày mai chưa đến như cách ta mong chờ. Những ước mơ sản sinh, những tâm nguyện chưa vẹn tròn, những điều lòng da diết mà phải bỏ dở có khi nào cùng nhau kéo về cho lòng làm bão.
Tình yêu hôm qua chưa trưởng thành. Nỗi nhớ hôm nay vẫn không thế lớn. Sau nhiều tất bật, ta vẫn thế, chỉ biết sớm tối đi về một mình. Có những yêu thương đôi khi rất thèm, nhưng chỉ dám giấu sâu trong lòng.
Em vẫn thường hay tự nhủ rằng “mình rất ổn” như một cách để bước tiếp trước ngược xuôi áp lực của cuộc sống. Chẳng biết điều gì là ổn cho em. Mấy năm về trước, em đi tìm trọn vẹn cuộc sống trong một vài câu chuyện về tình yêu. Thời điểm bây giờ, trọn vẹn đó em lại tìm trong những yên ổn về công việc:
Cuộc đời này muốn được một phải cố mười. Muốn chạy đến một điểm, phải chuẩn bị sẵn năng lượng để chạy tới những điểm xa hơn. Cứ thế, tất bật luôn chờ đợi mình như một quy luật bất khả kháng.
Em mệt không, khi cứ bước về phía trước, vì những điều có thể hình dung rõ ràng nhưng chưa từng biết được là khi nào có thể chạm tới.
Hạnh phúc nào còn có chỗ cho mình? Người thương nào còn đứng nơi một góc phố đợi? Tuổi trẻ nhiệt huyết đó, em có khi nào buồn không?
Nguyên Bảo
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Dự kiến một số điểm mới trong quy định thi, cấp chứng chỉ ngoại ngữ
Tổ chức Hội nghị cán bộ năm 2025 đảm bảo dân chủ, thiết thực
LĐLĐ quận Đống Đa: Nhiều hoạt động chăm lo cho đoàn viên, người lao động có hoàn cảnh khó khăn
Thành đoàn Hà Nội tuyên dương cán bộ công chức, viên chức trẻ xuất sắc
Gen Z mùa deadline cuối năm: Đa nhiệm, stress nhưng vẫn luôn tận hưởng cuộc sống
Học bổng ABG Future Leaders cho các nhà lãnh đạo trẻ
Luật Công nghiệp công nghệ số: Luật hóa trí tuệ nhân tạo, tài sản số
Tin khác
Gen Z mùa deadline cuối năm: Đa nhiệm, stress nhưng vẫn luôn tận hưởng cuộc sống
Cộng đồng 23/11/2024 15:27
Từ 25/12: Phụ huynh bắt buộc quản lý hoạt động mạng xã hội của trẻ em dưới 16 tuổi
Cộng đồng 23/11/2024 08:12
“Manifest” được chọn là từ của năm 2024
Cộng đồng 22/11/2024 23:24
Nhân lên giá trị tri thức, giá trị văn hóa trong đời sống xã hội
Xã hội 22/11/2024 15:51
Phụ nữ Hà Nội chung tay thu hẹp khoảng cách giới
Cộng đồng 22/11/2024 15:38
Đượm nồng bếp củi mùa đông
Cộng đồng 21/11/2024 11:00
Ngôi nhà nghĩa tình của các thương, bệnh binh
Cộng đồng 21/11/2024 07:43
30 lời chúc ý nghĩa nhân Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11
Cộng đồng 18/11/2024 19:34
Liên hoan văn hóa “Phụ nữ dân tộc thiểu số hành động vì bình đẳng giới” năm 2024
Cộng đồng 16/11/2024 13:19
Care For Việt Nam cùng dấu ấn doanh nghiệp vì cộng đồng 2024
Cộng đồng 15/11/2024 17:21