Cốc nước mía
Đâu lại vào đó! | |
Không thể lơ tơ mơ… |
Mỗi ngày, chị thường gọi điện khoe với anh thằng bé con mới biết huơ huơ cái tay để với đồ chơi, rồi nó biết nhìn theo những thứ đung đưa trước mặt, rồi cả việc nó chưa đủ 3 tháng đã biết lẫy. Anh rất hạnh phúc mỗi khi nghe kể về con. Anh mong thời gian một tháng trôi nhanh để anh được về nhà.
Chiều thứ Sáu hôm ấy, anh xin cơ quan cho nghỉ sớm, ra bến xe. Về đến nhà, anh ào vào nựng thằng cu. Chơi với con xong, anh mới quay ra hỏi han xem vợ dạo này ăn uống ngủ nghỉ có đầy đủ không. Vợ anh cười bảo ổn, chỉ là thèm cốc nước ngọt như chè đỗ đen, nước mía.
Nghe thấy thế, mẹ anh nói dóng vào: “Đang cho con bú mà cứ ham ăn uống. Nốc vào cho sướng mồm để thằng bé đi ngoài à?”. Chị liền nín lặng. Anh biết tính mẹ hay nói, nên cũng không nói thêm gì nữa, quay ôm con ngủ.
Đang mơ màng, thì chị khẽ lay anh: “Anh, mẹ đi vắng rồi, anh ra ngoài mua cho em cốc nước mía”. Anh gắt: “Mẹ đã bảo không được uống mấy thứ đó, con đi ngoài đấy”. “Không sao đâu, mấy thứ đó không phải kiêng”. “Mẹ nuôi đến 5 đứa con mà em còn không tin kinh nghiệm của mẹ à?”. “Ngày xưa khác mà…”. Chị chưa nói hết câu, anh đã gắt: “Thôi cô đừng có ham hố, làm mẹ mà ham ăn thì chỉ tổ hại con”. Chị hơi dỗi. “Thôi vậy, anh trông con, em chạy ù đi một tí”.
Nói rồi, chị vội chạy đi. Anh không ngờ, đó là lần cuối cùng chị trò chuyện với anh, bởi chỉ sau mấy phút, chị đã bị một chiếc xe mất lái lao trúng vào người khi đang đứng ở vỉa hè mua nước mía. Mỗi lần nhìn con trai bé bỏng khát sữa khóc đòi mẹ, lòng anh quặn thắt. Mẹ anh thì gào lên: “Khổ thân cháu tôi, mẹ nó mà không ham hố ăn uống thì đâu đến nỗi”. Anh cảm thấy giận chị, vì cốc nước mía mà con anh mất mẹ…
Một hôm, anh bế con lang thang trong xóm, chị hàng xóm hỏi thăm, lúc đó vợ anh đi đâu mà bị xe cán? Anh bảo, vợ em thèm nước mía, nên đi mua bằng được. Chị hàng xóm nói: “Ừ, cô ấy thèm cũng phải, vì ở nhà, bà không cho cô ấy uống nước nhiều, không cho ăn canh vì sợ loãng sữa. Bữa nào cũng cơm với thịt kho mặn, ăn mãi sao chịu nổi. Tội quá”.
Anh cảm thấy xây xẩm mặt mày. Bấy lâu nay, vợ anh chịu khổ mà chẳng kêu ca lấy một lời, còn mẹ anh thì oán trách con dâu cả khi chị đã mất. Nhưng điều anh hối hận nhất chính là đã từ chối mua cho vợ cốc nước mía, nên để chị chết oan uổng.
Diệp Anh
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Thông cáo báo chí Kỳ họp thứ 43 của Ủy ban Kiểm tra Trung ương
Đã thông qua nghị quyết về thu hồi đất tái định cư liên quan Quốc lộ 6
Cụm thi đua số 1 MTTQ Việt Nam thành phố Hà Nội: Thi đua sôi nổi, đạt được nhiều kết quả tốt
Dấu ấn Hội khỏe CNVCLĐ, lực lượng vũ trang và sinh viên quận Cầu Giấy năm 2024
Tập huấn sử dụng tiện ích, tính năng của ứng dụng “Công dân Thủ đô số - iHanoi”
Chuẩn bị tốt nhất cho Lễ kỷ niệm 70 năm Ngày giải phóng Thủ đô
LĐLĐ huyện Hoài Đức kỷ niệm 95 năm Ngày thành lập Công đoàn Việt Nam
Tin khác
Phát động Chương trình “Chung tay xoa dịu nỗi đau da cam năm 2024”
Cộng đồng 16/07/2024 20:27
Quý vật tìm quý nhân
Cộng đồng 16/07/2024 16:02
Khúc biến tấu của nắng
Cộng đồng 11/07/2024 11:49
Hành trình lấy “ngọc của trời”
Cộng đồng 11/07/2024 11:13
Nhiều dấu ấn đậm nét trong hoạt động đào tạo sau đại học
Cộng đồng 10/07/2024 14:47
Những ai thuộc trường hợp tiếp xúc gần với người mắc bệnh bạch hầu?
Cộng đồng 10/07/2024 09:53
Sống tỉnh thức
Cộng đồng 10/07/2024 06:48
Vũ khúc hoa dâm bụt
Cộng đồng 09/07/2024 08:52
Để Côn Đảo mãi xanh
Cộng đồng 09/07/2024 08:52
Hương vị đoàn viên
Cộng đồng 04/07/2024 10:02