Càng muốn quên thì lại càng nhớ!
Hôm nay anh đi ngang một ngã tư, tay bất giác run lên một trạng thái chực chờ được nắm.
Hôm nay, anh ngồi lại một góc quán quen, bỗng lòng bình lặng lúc nghe lại bài hát cũ kĩ mà em vốn thuộc nằm lòng.
Hôm nay, anh đi qua một con phố dài, cơn gió tháng Tám xanh xao khua vào sắc vàng của hàng đèn đường cô đơn đổ bóng. Lòng xao xác. Sài Gòn đêm cũng xao xác tiếng bước ai quen.
Hôm nay, như mọi ngày, thì là anh nhớ em!
Đó cũng là lúc anh hiểu rằng đừng cố chấp quên đi bất cứ điều gì đã cố chấp nán lại trong tâm khảm. Nó cũng giống như việc cố tẩy sạch một chữ viết sai trên giấy, quá tay lại thành ra một mảng mỏng manh, loang lổ đến xấu xí, nhưng rồi cũng chẳng thể viết thêm gì vào đấy. Chi bằng nhẹ nhàng gạch bỏ chữ ấy đi, hẳn nhiên nó vẫn sẽ vẹn nguyên, chỉ là có thêm một vạch ngang đấy để nhắc nhớ về một sai lầm khi đã chắp bút mực sa.
Nghĩa rằng, anh chẳng cần cố tẩy xóa bất cứ ký ức gì về em, chỉ cần nhủ lòng mình đó là thứ đã-qua, đã-xa và mãi-mãi-không-thuộc-về, nhưng chỉ cần ngoái nhìn, cả một vùng kỉ niệm đổ tràn niềm thương một thời từng gối đầu vẫn đấy, vẫn vẹn nguyên. Để anh còn biết có những ngày cũ đã từng là của nhau, đã từng đủ đầy những chênh chao giữa dòng đời hối hả, đã từng tất tả tìm nhau mỗi lúc giận hờn, nhưng rốt cuộc đã chẳng có phận đời phận kiếp nắm tay đi đến cuối trời cuối đất. Rốt cùng chỉ có nỗi đau chia xa là thật, chỉ biết cười nhạt trước được - mất của thói đời!
Nhưng trang giấy còn dài, gạch một chữ rồi phải viết lại đúng hơn và chắc tay viết tiếp. Đời cũng còn dài, anh cũng sẽ bước tiếp đến những ngày mai, chẳng cần cố chấp quên những ngày lầm lạc, chỉ cần bỏ mặc nó với dấu gạch ngang kia, còn lại cứ bình tâm phó thác, mặc thời gian. Chỉ là mọi thứ phải tự thân đi – đến, đừng gắng gượng, cưỡng cầu, để rồi lòng loang lổ những vệt hằn lao tâm và chùn tay không dám viết tiếp tên người thương đời mình.
Ai chẳng từng một lần viết sai. Ai chẳng từng một lần buông tay và tự làm mới lòng mình để ngày mai yêu lại. Chỉ khác nhau ở chỗ người ta chọn cách cố chấp học quên hay bền lòng để đấy - một thứ kỉ vật đáng giá không thể chạm vào, không thể thuộc về, nhưng lạ thay cũng chẳng thể đẩy nó lùi xa vào miền quên lãng.
Hôm qua không giữ những điều lầm lạc, hôm nay sao đưa lòng mình khác lối ngày xưa?
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Người phụ nữ giàu lòng nhân ái
Luật quy định như thế nào về hành vi gian lận bảo hiểm?
Ngày 24/12: Giá dầu thế giới giảm nhẹ
Kiểm soát an ninh hàng không dịp Tết 2025
Đường vành đai 4 - Vùng Thủ đô được triển khai tới đâu?
Mở rộng tiêm phòng sởi cho trẻ dưới 9 tháng tuổi
Noel trong tôi
Tin khác
Người phụ nữ giàu lòng nhân ái
Cộng đồng 24/12/2024 08:51
Tạo điều kiện để trẻ em khiếm thị tiếp cận công nghệ
Cộng đồng 22/12/2024 06:53
Nhân lên niềm tự hào về truyền thống lịch sử vẻ vang của Quân đội nhân dân Việt Nam anh hùng
Cộng đồng 21/12/2024 11:47
Quận Thanh Xuân biểu dương cán bộ làm công tác dân số
Xã hội 21/12/2024 10:19
Ra mắt tính năng nhận diện “Ứng dụng chính thức của Chính phủ” trên Google Play
Xã hội 20/12/2024 12:24
Tập huấn kỹ năng truyền thông về sàng lọc trước sinh, sơ sinh cho cộng tác viên dân số
Xã hội 20/12/2024 06:53
Tiếp nhận hơn 107 tỷ đồng dành cho trẻ em có hoàn cảnh khó khăn trong năm 2025
Cộng đồng 19/12/2024 23:11
Quận Thanh Xuân hưởng ứng Tháng hành động Quốc gia về dân số
Xã hội 19/12/2024 20:52
Xuân đẹp nhất khi còn bên bố mẹ
Cộng đồng 19/12/2024 17:42
Độc đáo nghề làm hoa tre
Cộng đồng 19/12/2024 16:30