Chiếc chìa khóa hạnh phúc
Người ta hết yêu từ khi nào, tôi còn chẳng biết | |
Chúng ta đi qua nỗi đau, không phải là để đắm chìm |
Ngày thứ nhất trôi qua, cứ năm phút tôi liếc nhìn chiếc điện thoại một lần, nó được đặt ngay trên mặt bàn, cạnh chiếc máy tính, nơi tôi có thể nhìn thấy dễ dàng nhất.
Một ngày tám tiếng làm việc, năm phút tôi nhìn một lần, lần nào cũng thất vọng. Không có tin nhắn của anh, không có cuộc gọi từ anh. Kể cũng đúng thôi, vì từ trước đến giờ anh có bao giờ chủ động gọi cho tôi đâu.
Năm giờ chiều, tôi cầm điện thoại lên, định bấm số của anh như mọi ngày, nhưng tôi cố kiềm chế cảm xúc của mình lại rồi tự nhủ: "Cố gắng lên mi ơi, hãy trốn để được anh ấy đi tìm. Là con gái sao cứ phải chạy theo người ta mãi".
Hết giờ, tôi vứt điện thoại vào ngăn bàn, đóng máy và bước ra khỏi công ty. Đêm hôm ấy tôi không ngủ.
Ngày thứ hai, đến văn phòng là tôi chạy đến kéo ngăn bàn ra, điện thoại có đến sáu cuộc gọi nhỡ. Trái tim tôi đập mạnh trong lồng ngực. Tôi mở vội ra xem, chẳng có cuộc nào của anh cả. Tôi muốn bật khóc, định gọi cho anh và hờn giận trách móc, trách anh không quan tâm tôi, trách anh không nhớ tôi, và khóc thật nhiều cho một ngày dài như thế kỷ không có anh.
Nếu bạn được trao đặc quyền nắm giữa chiếc chìa khóa hạnh phúc của ai đó, thì đừng bao giờ để người ấy rơi vào cô đơn. |
Nhưng rồi tôi lại bỏ điện thoại vào chỗ cũ. Anh đã từng hỏi tôi: "Em có biết đàn ông sợ nhất điều gì khi yêu không? Đàn ông sợ nhất sự lệ thuộc. Khi một người nào đó càng tỏ ra phải cần đến mình mới có hạnh phúc, anh ta có cảm giác như phải trả món nợ mà mình không vay. Anh muốn em luôn luôn nắm giữ lấy hạnh phúc của mình, đừng đặt chiếc chìa khóa hạnh phúc đó vào tay anh".
Chiếc điện thoại vẫn nằm trong ngăn bàn, tôi không thể liếc nhìn nó hàng trăm lần như hôm qua. Nhưng mỗi khi nó rung lên trái tim tôi lại quặn thắt. Một ngày dài nữa trôi qua. Anh không nhớ tôi, nếu nhớ anh đã gọi. Tôi làm sao biết được anh luôn yêu tôi như lời anh nói? Thôi tôi sẽ cố trốn để anh tìm, để tôi biết anh có cần tôi không?
Hết giờ, tôi tắt điện thoại, bỏ lại ngăn kéo. Tối nay đi xem phim, một bộ phim hài, vì anh đã từng bảo, nụ cười có những hai mươi tám tác dụng. Hy vọng nó có tác dụng quên đi một người trong tim.
Ngày thứ ba, tôi không nhìn điện thoại và cũng không quan tâm nó ở đâu nữa. Tôi không làm được việc gì, nhìn trân trân vào màn hình máy tính, đọc báo, đọc truyện lạ, đọc tin giật gân…
Không biết là mấy giờ, chuông điện thoại phát bản nhạc tôi cài riêng cho anh: "Trôi miên man về đâu một nhành hoa mới nở, hoa vàng che lấp những con đường, tìm cho ta một cảm giác bình yên, ngày ấy tinh khôi và hồn nhiên, ngày em ngủ trong trái tim, êm đềm quá...".
Cuối cùng anh đã gọi, tôi túm chặt lấy cô bạn cùng phòng òa khóc, nhưng tôi không bắt máy. Bản nhạc vẫn tiếp tục: "Em yêu anh ngả nghiêng bồng bềnh niềm kiêu hãnh, thiên đường xanh mướt gió trong lành, cuốn vào đời anh làm em bất tận.." rồi vụt tắt. Anh không gọi nữa.
Ngày thứ tư, chuyến công tác của tôi bắt đầu vào lúc năm giờ sáng. Leo lên xe, tôi nghe những bài hát của ngày lễ Vu lan. Anh đã từng nói với tôi, “dù em có yêu ai, thương nhớ ai nhiều đến mấy cũng đừng quên nhớ đến mẹ. Mẹ đã cho ta tất cả, kể cả trái tim để ta yêu ai đó hôm nay”. Anh đã dạy tôi yêu đời, yêu người, và dạy tôi luôn cả cách yêu anh theo ý anh, nhưng chưa từng dạy tôi cách quên một người.
Ngày thứ năm, chuyến công tác kết thúc, bảy giờ tối xe mới về đến cổng công ty. Cả ngày hầu như tôi không nghĩ đến việc gọi điện cho anh, hay chờ nghe anh gọi. Một ngày mệt mỏi, buồn chán và chông chênh. Thật buồn khi không được nhớ và nói lời yêu thương với người ta yêu.
Anh chờ tôi trước cổng công ty từ bao giờ. Anh đưa tôi vào quán cà phê quen thuộc, anh vẫn thế, ngồi đối diện với tôi. "Mấy ngày qua em thế nào?". "Em vẫn sống đấy thôi". "Em không buồn và nhớ anh chứ?". "Có chứ. Nhưng anh nghe em nói đây. Em quyết định rồi, em sẽ lấy lại chiếc chìa khóa hạnh phúc mà bấy lâu em đã đặt nó vào tay anh".
"Xin lỗi em, anh đã quá ích kỷ khi muốn em yêu anh như thế. Nhưng em biết không, chính anh mới là người đặt chiếc chìa khóa hạnh phúc vào tay em. Anh đã quen với sự chăm sóc của em, quen với những yêu thương của em, những ngày qua không có em anh mới biết, anh thực sự đã trao nó cho em", anh nói.
Anh đứng dậy, dang rộng hai tay: "Lại đây để anh ôm em nào". “Không đâu, chìa khóa của anh, anh cứ giữ lấy, em không đủ tư cách”. Tôi đứng dậy, nhưng không tiến về phía có vòng tay anh. Tôi cứ thế đi, mang theo chiếc chìa khóa hạnh phúc của tôi, để mọi vui buồn từ nay do mình tôi quyết định.
Thế đấy! nếu bạn được trao đặc quyền nắm giữa chiếc chìa khóa hạnh phúc của ai đó, thì đừng bao giờ để người ấy rơi vào cô đơn.
Bảo Bảo
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Liên thông kết quả khám để phục vụ người bệnh tốt hơn
Giúp người thu nhập thấp tiếp cận tài chính số
Phối hợp nâng cao chất lượng hoạt động Công đoàn khối Giáo dục
Cần quyết liệt xử lý nạn “quái xế”
Bông mua tím
Sức khỏe người lao động là “vốn quý” của doanh nghiệp
Giữ gìn giá trị truyền thống từ phong trào xây dựng gia đình văn hóa
Tin khác
Ngắm nhìn vẻ đẹp của Hà Nội với loạt tranh vẽ bằng bút bi
Xã hội 05/11/2024 06:30
Hà Nội: Khích lệ tinh thần hiếu học của trẻ em có hoàn cảnh khó khăn
Cộng đồng 03/11/2024 19:03
Tháng 11, cảm xúc và hoài niệm
Cộng đồng 01/11/2024 14:54
Phố Hàng Mã rực rỡ sắc màu dịp Halloween
Xã hội 31/10/2024 06:37
Tổ chức khóa học Kỹ năng lãnh đạo cho phụ nữ thành phố Vinh
Cộng đồng 30/10/2024 19:37
Ngày hội "Gia đình trẻ hạnh phúc" năm 2024: Lan tỏa thông điệp ý nghĩa
Cộng đồng 28/10/2024 10:41
Nhiều tên miền giả mạo nhằm mục đích lừa đảo
Xã hội 26/10/2024 10:54
Hà Nội chú trọng chăm sóc sức khỏe người cao tuổi
Cộng đồng 26/10/2024 10:53
Tin bão mới nhất: Bão số 6 quần thảo Biển Đông gây mưa lớn ở khu vực miền Trung
Cộng đồng 26/10/2024 09:32
Nâng cao kiến thức pháp luật về an sinh cho đồng bào dân tộc thiểu số
Cộng đồng 25/10/2024 20:29