Mãi mãi là bao xa
![]() | Nhận diện nguyên nhân gây mâu thuẫn giữa các cặp đôi |
![]() | Nói lời tạm biệt |
![]() | Bước qua những ngày mưa |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Thỉnh thoảng, hắn kể về bạn gái của hắn. “Em yêu người ta thật lòng, nhưng nhiều lúc người ta không hiểu em, chị hiểu em hơn...”. Có lần, hắn gửi ảnh bạn gái cho tôi xem. Bạn gái của hắn xinh xắn, trẻ trung và cái ảnh hắn gửi khá gợi cảm. Hình như đó là lần cuối cùng hắn nói về bạn gái. Sau này, hắn không lần nào nhắc đến nữa.
Ngày nào tôi với hắn cũng trò chuyện, hết chát facebook lại nhắn tin, gọi điện. Hắn đi đâu làm gì đều nói cho tôi biết. Hắn quấn quýt đến nỗi, tôi bắt đầu sợ hắn giận, đi đâu cũng phải để mắt đến điện thoại, bởi nếu tôi trả lời chậm là hắn đã khó chịu rồi.
Tôi nói với hắn về mùa thu ở miền Bắc, về công viên mùa hè, những bãi cỏ rơi đầy hoa. Tôi gửi cho hắn một bức ảnh về bãi cỏ rơi đầy hoa, êm đềm như trong tâm trí tôi, một lúc nào đó nghĩ về hắn. Hắn lỗ mãng nói thẳng với tôi rằng: “Nếu là chị em bình thường, thì chẳng ai nói chuyện lãng mạn như vậy. Chỉ có người yêu mới nói vậy thôi”. Tôi không biết, thực sự không biết là tôi đã thể hiện rõ ràng như thế, hoặc hắn quá nhạy cảm.
Không biết từ lúc nào, hắn bước vào tim tôi bằng tất cả sự nồng nàn và cay đắng của chính hắn. Nhiều lúc, hắn đã gào lên khi hắn cho rằng tôi có lỗi với hắn: “Cuộc sống của tôi như thế này là tại chị đó. Từ giờ coi như chúng ta chưa từng quen nhau”. Ừ thì hắn vẫn thế, lần này hắn muốn đi, đi thật, không cần tôi. Tôi chúc hắn hạnh phúc. Nhưng rồi hắn lại tức tối vì câu chúc ấy.
“Chị làm ra mấy chuyện này mà có thể chúc tôi hạnh phúc được sao?”. “Tại sao cậu lại không thể hạnh phúc? Vì ai? Cô ấy đã bỏ rơi cậu à?”. Tôi không cố tình hỏi thế, tôi thật sự quan tâm. Tôi nghĩ nếu hắn thất tình, hắn có thể chia sẻ với tôi. Nhưng hắn đã lập tức hiểu sai sự quan tâm đó, hắn lại gào lên: “Là vì chị đó, nghe rõ không hả?”.
Một hôm, hắn đột ngột thay đổi cách xưng hô. Hắn hỏi: “Em đã kịp yêu anh chưa?”. “Chưa”. “Anh yêu em. Em là người quan trọng trong tim anh. Mãi mãi”. Thế rồi hắn biệt tăm, tôi cũng nghiễm nhiên chấp nhận điều đó, bởi tôi biết, dù có yêu hắn thế nào thì chúng tôi cũng không thể ở bên nhau. Thỉnh thoảng, tôi nhìn vào số điện thoại của hắn rồi thầm hỏi: “Mãi mãi là bao xa?”
Ít lâu sau, tôi có chuyến công tác ở miền Nam. Sân bay, một chiều nắng gắt. Tôi rất dị ứng với những dòng người kéo va li đi. Cái cảm giác như biệt ly vậy. Không biết tại sao, kể từ khi bước xuống sân bay, tôi lại đắn đo với ý định gọi cho hắn. Gọi cho hắn? Không gọi cho hắn? Hắn sẽ không nghe máy? Hắn nghe máy nhưng không đến?
Bao nhiêu câu hỏi cứ xoắn lấy tôi. Kể cả khi hắn đến, thì chúng tôi sẽ đối diện với nhau như thế nào? Như thế nào đây?
Cuối cùng, tôi gọi hắn. Tiếng chuông cứ đổ dài, tôi thấy tức thở, thật sự thấy không thể thở nổi, sau từng hồi chuông. Hắn không nghe, hắn ngủ? Hay hắn có nghe thấy, nhưng hắn không trả lời?
Tôi bấm số máy khác của hắn, hắn đặt bản nhạc chờ ngớ ngẩn, nghe đến phát rồ... “không cần biết em là ai, không cần biết đêm dài sâu, ta yêu em như đông tàn ngày tận...”. Trái tim tôi nát tan trong màn đêm.
Sài Gòn lúc nào cũng nóng nực, nóng đến mức khiến người ta khổ sở. Tôi còn nghĩ, Sài Gòn cần thêm nhiều nước mắt, tưới lên từng hòn sỏi, tưới lên cả không trung thì mới có thể bớt nóng đi được. Nước mắt. Đó là thứ duy nhất tôi có thể nghĩ ra được. Vì nó đang chảy dài trên má tôi.
Sáng sớm hôm sau, tôi về đến Hà Nội. Tôi không đến công ty ngay, tìm đến một quán cà phê và ngồi lỳ ở đó. Đến trưa, tôi lê bước về văn phòng, bụng thì đói meo.
Cô bé phòng hành chính nháy mắt với tôi: Chị có khách đợi từ sang tới giờ”. Tôi nhìn vào phòng khách, thấy hắn ngồi đó, đang đọc một tờ tạp chí. Thấy tôi, hắn đứng dậy, bước tới thật nhanh.
“Mấy cuộc gọi đêm qua của em làm anh tỉnh giấc…”. “……”. “Anh tỉnh giấc ngủ dài của anh, giấc ngủ vô bổ nhất đời anh, anh hiểu rằng anh cần thức dậy và ở bên em, mãi mãi”. Tôi không tiện hỏi hắn “mãi mãi là bao xa” vì hắn đã cầm tay tôi kéo ra ngoài. Vừa đi hắn vừa nói: “Em không cần phải hỏi mãi mãi là thế nào đâu, vì từ giờ ta sẽ yêu nhau”.
Hà Nội khi ấy cũng cần thêm nước mắt để tưới lên không trung, để nắng đỡ gắt hơn, để những cây xanh cằn cỗi bắt đầu nảy mầm…
Bảo Thoa
Có thể bạn quan tâm
Nên xem

Đoàn Chủ tịch Tổng LĐLĐ Việt Nam cho ý kiến sửa Luật Công đoàn năm 2024

Van Dijk hóa người hùng phút bù giờ, Liverpool tiến sát ngôi vương Premier League

Trào lưu tạo hình ảnh bằng Chat GPT gây sốt, nhưng người dùng cần thận trọng

Bắt 3 đối tượng trong ổ nhóm "bảo kê" xây dựng tại phường Xuân La, Tây Hồ

Nhận định Bournemouth vs Fulham: Khách lấn chủ tại Vitality?

Trải nghiệm giấc ngủ tương lai với công nghệ cảm biến cá nhân hóa

Bộ Công Thương siết chặt nguyên liệu sản xuất hàng xuất khẩu
Tin khác

Thông tin mới nhất về đợt không khí lạnh đang diễn ra tại miền Bắc
Cộng đồng 13/04/2025 08:12

Tái hiện hình ảnh áo dài phụ nữ Việt Nam đi qua khói lửa chiến tranh
Cộng đồng 12/04/2025 16:18

Vinamilk tặng 50.000 hộp sữa cho thiếu nhi TP.HCM hướng đến sự kiện đặc biệt 30/4
Cộng đồng 11/04/2025 19:32

Tài xế xe công nghệ nhặt được 11 triệu đồng giao nộp Công an
Cộng đồng 10/04/2025 22:38

Mùa rét ngọt năm ấy
Cộng đồng 10/04/2025 13:45

“Đóng vỉ chân dung”: Trào lưu mới của giới công nghệ
Cộng đồng 09/04/2025 14:03

Lực lượng cứu hộ Việt Nam hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ cứu trợ quốc tế tại Myanmar
Cộng đồng 09/04/2025 08:41

Miền Bắc tiếp tục đón không khí lạnh tăng cường
Cộng đồng 08/04/2025 11:32

Hàng vạn người dân đội mưa dâng hương tưởng nhớ các Vua Hùng
Cộng đồng 07/04/2025 16:41

Phép màu của tình yêu
Cộng đồng 06/04/2025 15:59