Mãi mãi là bao xa
Nhận diện nguyên nhân gây mâu thuẫn giữa các cặp đôi | |
Nói lời tạm biệt | |
Bước qua những ngày mưa |
Ảnh minh họa. |
Thỉnh thoảng, hắn kể về bạn gái của hắn. “Em yêu người ta thật lòng, nhưng nhiều lúc người ta không hiểu em, chị hiểu em hơn...”. Có lần, hắn gửi ảnh bạn gái cho tôi xem. Bạn gái của hắn xinh xắn, trẻ trung và cái ảnh hắn gửi khá gợi cảm. Hình như đó là lần cuối cùng hắn nói về bạn gái. Sau này, hắn không lần nào nhắc đến nữa.
Ngày nào tôi với hắn cũng trò chuyện, hết chát facebook lại nhắn tin, gọi điện. Hắn đi đâu làm gì đều nói cho tôi biết. Hắn quấn quýt đến nỗi, tôi bắt đầu sợ hắn giận, đi đâu cũng phải để mắt đến điện thoại, bởi nếu tôi trả lời chậm là hắn đã khó chịu rồi.
Tôi nói với hắn về mùa thu ở miền Bắc, về công viên mùa hè, những bãi cỏ rơi đầy hoa. Tôi gửi cho hắn một bức ảnh về bãi cỏ rơi đầy hoa, êm đềm như trong tâm trí tôi, một lúc nào đó nghĩ về hắn. Hắn lỗ mãng nói thẳng với tôi rằng: “Nếu là chị em bình thường, thì chẳng ai nói chuyện lãng mạn như vậy. Chỉ có người yêu mới nói vậy thôi”. Tôi không biết, thực sự không biết là tôi đã thể hiện rõ ràng như thế, hoặc hắn quá nhạy cảm.
Không biết từ lúc nào, hắn bước vào tim tôi bằng tất cả sự nồng nàn và cay đắng của chính hắn. Nhiều lúc, hắn đã gào lên khi hắn cho rằng tôi có lỗi với hắn: “Cuộc sống của tôi như thế này là tại chị đó. Từ giờ coi như chúng ta chưa từng quen nhau”. Ừ thì hắn vẫn thế, lần này hắn muốn đi, đi thật, không cần tôi. Tôi chúc hắn hạnh phúc. Nhưng rồi hắn lại tức tối vì câu chúc ấy.
“Chị làm ra mấy chuyện này mà có thể chúc tôi hạnh phúc được sao?”. “Tại sao cậu lại không thể hạnh phúc? Vì ai? Cô ấy đã bỏ rơi cậu à?”. Tôi không cố tình hỏi thế, tôi thật sự quan tâm. Tôi nghĩ nếu hắn thất tình, hắn có thể chia sẻ với tôi. Nhưng hắn đã lập tức hiểu sai sự quan tâm đó, hắn lại gào lên: “Là vì chị đó, nghe rõ không hả?”.
Một hôm, hắn đột ngột thay đổi cách xưng hô. Hắn hỏi: “Em đã kịp yêu anh chưa?”. “Chưa”. “Anh yêu em. Em là người quan trọng trong tim anh. Mãi mãi”. Thế rồi hắn biệt tăm, tôi cũng nghiễm nhiên chấp nhận điều đó, bởi tôi biết, dù có yêu hắn thế nào thì chúng tôi cũng không thể ở bên nhau. Thỉnh thoảng, tôi nhìn vào số điện thoại của hắn rồi thầm hỏi: “Mãi mãi là bao xa?”
Ít lâu sau, tôi có chuyến công tác ở miền Nam. Sân bay, một chiều nắng gắt. Tôi rất dị ứng với những dòng người kéo va li đi. Cái cảm giác như biệt ly vậy. Không biết tại sao, kể từ khi bước xuống sân bay, tôi lại đắn đo với ý định gọi cho hắn. Gọi cho hắn? Không gọi cho hắn? Hắn sẽ không nghe máy? Hắn nghe máy nhưng không đến?
Bao nhiêu câu hỏi cứ xoắn lấy tôi. Kể cả khi hắn đến, thì chúng tôi sẽ đối diện với nhau như thế nào? Như thế nào đây?
Cuối cùng, tôi gọi hắn. Tiếng chuông cứ đổ dài, tôi thấy tức thở, thật sự thấy không thể thở nổi, sau từng hồi chuông. Hắn không nghe, hắn ngủ? Hay hắn có nghe thấy, nhưng hắn không trả lời?
Tôi bấm số máy khác của hắn, hắn đặt bản nhạc chờ ngớ ngẩn, nghe đến phát rồ... “không cần biết em là ai, không cần biết đêm dài sâu, ta yêu em như đông tàn ngày tận...”. Trái tim tôi nát tan trong màn đêm.
Sài Gòn lúc nào cũng nóng nực, nóng đến mức khiến người ta khổ sở. Tôi còn nghĩ, Sài Gòn cần thêm nhiều nước mắt, tưới lên từng hòn sỏi, tưới lên cả không trung thì mới có thể bớt nóng đi được. Nước mắt. Đó là thứ duy nhất tôi có thể nghĩ ra được. Vì nó đang chảy dài trên má tôi.
Sáng sớm hôm sau, tôi về đến Hà Nội. Tôi không đến công ty ngay, tìm đến một quán cà phê và ngồi lỳ ở đó. Đến trưa, tôi lê bước về văn phòng, bụng thì đói meo.
Cô bé phòng hành chính nháy mắt với tôi: Chị có khách đợi từ sang tới giờ”. Tôi nhìn vào phòng khách, thấy hắn ngồi đó, đang đọc một tờ tạp chí. Thấy tôi, hắn đứng dậy, bước tới thật nhanh.
“Mấy cuộc gọi đêm qua của em làm anh tỉnh giấc…”. “……”. “Anh tỉnh giấc ngủ dài của anh, giấc ngủ vô bổ nhất đời anh, anh hiểu rằng anh cần thức dậy và ở bên em, mãi mãi”. Tôi không tiện hỏi hắn “mãi mãi là bao xa” vì hắn đã cầm tay tôi kéo ra ngoài. Vừa đi hắn vừa nói: “Em không cần phải hỏi mãi mãi là thế nào đâu, vì từ giờ ta sẽ yêu nhau”.
Hà Nội khi ấy cũng cần thêm nước mắt để tưới lên không trung, để nắng đỡ gắt hơn, để những cây xanh cằn cỗi bắt đầu nảy mầm…
Bảo Thoa
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Dự báo thời tiết Hà Nội ngày 24/12: Sáng sớm có sương mù, ngày nắng
10 sự kiện nổi bật của ngành khoa học và công nghệ năm 2024
Về nơi "xứ sở nhà thờ" mùa Giáng sinh
Tiếp tục đổi mới mạnh mẽ hoạt động của Mặt trận theo phương châm hướng về cơ sở
Ba cựu Phó Giám đốc sở hầu tòa trong vụ "chuyến bay giải cứu" giai đoạn 2
97 đề tài tham dự Cuộc thi Khoa học, kỹ thuật cấp Thành phố dành cho học sinh trung học
Công đoàn ngành Xây dựng Hà Nội lên kế hoạch chăm lo cho người lao động dịp Tết Nguyên đán
Tin khác
Tạo điều kiện để trẻ em khiếm thị tiếp cận công nghệ
Cộng đồng 22/12/2024 06:53
Nhân lên niềm tự hào về truyền thống lịch sử vẻ vang của Quân đội nhân dân Việt Nam anh hùng
Cộng đồng 21/12/2024 11:47
Quận Thanh Xuân biểu dương cán bộ làm công tác dân số
Xã hội 21/12/2024 10:19
Ra mắt tính năng nhận diện “Ứng dụng chính thức của Chính phủ” trên Google Play
Xã hội 20/12/2024 12:24
Tập huấn kỹ năng truyền thông về sàng lọc trước sinh, sơ sinh cho cộng tác viên dân số
Xã hội 20/12/2024 06:53
Tiếp nhận hơn 107 tỷ đồng dành cho trẻ em có hoàn cảnh khó khăn trong năm 2025
Cộng đồng 19/12/2024 23:11
Quận Thanh Xuân hưởng ứng Tháng hành động Quốc gia về dân số
Xã hội 19/12/2024 20:52
Xuân đẹp nhất khi còn bên bố mẹ
Cộng đồng 19/12/2024 17:42
Độc đáo nghề làm hoa tre
Cộng đồng 19/12/2024 16:30
Phát động chiến dịch “Những mùa xuân nguyên vẹn”
Cộng đồng 19/12/2024 13:21