Căn lều trống
| Đánh đổi | |
| Những khoảnh khắc lặng nhìn |
Thấy nó đứng tần ngần, mẹ nó hỏi: “Có phải giấy báo đỗ đại học không?”. Nó bật khóc. Mẹ nó mắng yêu: “Đỗ thì đi học, sao mà khóc”. Nó nhìn quanh nhà, chẳng có cái gì đáng giá, đi học, lấy tiền ở đâu ra?
Rồi nó vẫn được đi học. Mẹ nó bán nốt con lợn nái trong chuồng, lấy tiền cho nó lên thành phố. Hàng xóm mỗi người cho một ít, nó cũng có tiền tiêu trong vài tháng.
![]() |
Đi học 4 tháng nó không về, bởi mỗi lần nhớ nhà muốn về, thì mẹ nó lại bảo: “Cứ ở đấy, đi lại tốn tiền tàu xe, cần gì cứ bảo mẹ gửi lên”. Vì thế, nó ráng ở lại học, đến hè mới về. Hè về, thấy không còn cái tivi, mẹ nó bảo bị hỏng nên cho đồng nát rồi.
Bộ tràng kỷ cũ kỹ từ hồi ông nội để lại cũng chẳng còn, mẹ nó bảo nhà chật, cho người ta để lấy chỗ chứa ngô, sắn... Mùa hè cũng qua nhanh, khi nó đi, nó khóc vì thương mẹ, thương em….
Năm thứ 2, hình ảnh về căn nhà đơn sơ không còn làm nó nhức nhối nữa. Nó đã quen với phố xá đô thị nhộn nhịp. Nó cần ăn mặc cho giống người thành thị, nó cần nhuộm mái tóc cho đỡ quê, nó cần mua cái túi xách hợp thời trang, cần đôi guốc cao để mặc váy cho đẹp… nó bắt đầu nói dối về những khoản tiền phải đóng để mẹ nó thu xếp.
Nó bước vào cuộc sống vội vã, bỏ lại những nhọc nhằn mà nó đã từng trải, kể cả cái lưng cong cong của mẹ lấp sau vườn cải…
Tết nó không về quê, vì phải đi dã ngoại cùng đám bạn sinh viên ở lại. “Thiếu gì cứ bảo mẹ gửi lên”. Nó nhớ lời mẹ dặn và nó biết thế nào mẹ cũng sẽ đáp ứng được nhu cầu của nó, vì nó là một cử nhân tương lai, nó là người tri thức nhất dòng họ…
Hè năm thứ 2, nó mới về quê. Nơi nhà nó giờ người ta xây một cái nhà máy sản xuất máy cày, máy ủi. Nó ngơ ngác hỏi hàng xóm. Người ta chỉ cho nó túp lều nhỏ kề mảnh vườn của người bác.
Nó chạy vội về “nhà”. Nhà trống trơn, chỉ có cái bếp đen nhẻm củi than ám khói. Em nó đang hái rau dại ven bờ ruộng, cái lưng cong của mẹ nó nhấp nhô sau luống rau đay già cỗi cao quá đầu.
Mẹ nó vứt cái cuốc, ôm chầm lấy nó, vỗ vỗ vào lưng: “Trông con giống gái thành thị quá rồi đấy”. Nó bật khóc nức nở, mẹ nó lại vỗ về, an ủi: “Mẹ bán cái nhà, rồi gửi tiết kiệm ngân hàng, đủ cho con học hết đại học, học xong, kiếm tiền mà nuôi mẹ, nuôi em nhé. Bố nhà cô, lớn bằng này rồi mà còn khóc”. Mẹ cốc đầu nó như thuở còn thơ.
Nó vào nhà, soi vào cái gương cũ mốc từ hồi xưa còn sót lại, nó thấy mình thật xấu xí trong mớ tóc nâu vàng và bộ quần áo hợp thời. Vì nó. mà nay mẹ và em phải ở trong căn lều trống. Tim nó thắt lại...
P.Bảo Anh
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Xử lý nghiêm vi phạm đi đôi với bồi dưỡng pháp luật và kỹ năng cho lái xe buýt
Điều tra nguyên nhân vụ cháy làm chết 4 người tại quán bún ốc TP.HCM
Dôi dư 17.496 cơ sở, nhà đất tại các địa phương sau sắp xếp
Thanh Trì: Tập huấn chuyển đổi từ thuế khoán sang kê khai
Chuyển đổi xanh: Xu hướng không thể đảo ngược
Hà Nội kiến tạo tương lai với kinh nghiệm từ các Thành phố sáng tạo thế giới
Công đoàn phường Yên Nghĩa tập huấn công tác tài chính cho Chủ tịch, kế toán CĐCS
Tin khác
Kỷ niệm Ngày Quốc tế Người Khuyết tật 2025 và công bố báo cáo về an sinh xã hội cho người khuyết tật
Cộng đồng 04/12/2025 19:50
Tăng cường bảo đảm thông tin liên lạc trong thiên tai
Cộng đồng 01/12/2025 16:36
Dịch vụ giao hàng Xanh SM Express dẫn đầu về chỉ số hài lòng khách hàng
Cộng đồng 01/12/2025 14:04
Hà Nội tăng cường quản lý hoạt động sản xuất, kinh doanh và sử dụng hóa chất
Cộng đồng 01/12/2025 09:55
Nhiều chính sách quan trọng có hiệu lực từ tháng 12/2025
Cộng đồng 30/11/2025 17:30
Công ty Hoàng Viên Quảng Bá quyên góp ủng hộ Mái ấm Thánh Tâm
Cộng đồng 30/11/2025 12:42
Việt Nam chào đón 13 đầu bếp Michelin trong tuần lễ ẩm thực quốc tế
Cộng đồng 26/11/2025 17:43
Báo Người Lao động phát động chương trình “Triệu tập vở cho học sinh vùng bị thiên tai”
Cộng đồng 26/11/2025 13:08
Nghĩa tình cư dân Cầu Giấy gửi tới đồng bào vùng lũ
Cộng đồng 25/11/2025 22:53
Khởi động dự án Nâng cao năng lực phòng ngừa và ứng phó với bạo lực gia đình giai đoạn 2025 - 2026
Cộng đồng 25/11/2025 17:39

