Chúng ta rơi về đâu?

15:17 | 26/03/2019
(LĐTĐ) Đó là một buổi sáng thực sự trễ nải. Tôi muốn ngủ thật lâu mặc cho thời gian ngoài kia trôi qua ngoài ô cửa.  
Con đường nào thì cũng sẽ tốt hơn đi cùng tôi
Tình yêu ấy tôi trao người hết

Khoảnh khắc bắt đầu một ngày mới là thời gian mà con người ta dễ quên mất nhau nhất. Tôi hôm qua tôi với anh ấy không nói chuyện. Tối hôm qua tôi đi ăn một mình, đêm về lặng yên nhìn thật lâu vào thứ ánh sáng hiu hắt màu vàng đục ngoài ngõ.

Có lúc, tôi cảm thấy thế giới mình sống quá thiếu sự gắn kết.

Giống như chuyện tình hôm qua ấy, hẹn ước khi đó rất ngọt ngào, môi với môi khi đó còn được hôn nồng cháy. Rồi thì khoảng cách và những suy nghĩ trái chiều. Rồi những lời vô ý khiến tâm trí mình lăn tăn nghĩ ngợi. Bánh xe mặt trời vẫn quay chưa khi nào ngừng nghỉ. Phương trời này, tôi thấy được cái vỗ vai của một người đồng nghiệp. Tôi nghe những náo nhiệt thôi thúc đôi chân mình bước.

Chúng ta rơi về đâu?
(Ảnh minh họa: Minh Phương)

À, hóa ra điều chúng ta cần làm nhất là phải tiến lên phía trước chứ chẳng phải là “có nhau”.

Cuộc tình chúng ta sẽ đi về đâu khi mà những nhớ thương hôm ấy đã khi đầy khi cạn như là con ngõ mà mùa thu đi lạc.

Anh từng rất cố gắng đề có được tình cảm của tôi, nhưng hôm nay ta đối diện nhau bằng những hững hờ rất lạ. Tôi lặng nghe trái tim mình tan ra trong cảm giác đó. Những cái từng nồng nhiệt, những nguyện ước cảm chừng sẽ thắp cháy một đời, hôm nay còn gì đâu.

Những hôm nay, suy nghĩ trong tôi đã rất khác.

Dưới con đường mờ ánh đèn, tôi nhẹ đưa tay gạt hai hàng nước mắt. Tôi chẳng muốn gọi cho anh, chẳng muốn anh phải thấy rằng tôi yếu mềm.

Câu chuyện hôm nay tôi muốn tự tôi viết tiếp. Tôi muốn một mình, không phải là cùng anh. Những ngọt ngào cay đắng của đời, tôi muốn tự cho mình thêm thời gian để suy nghĩ.

Tình yêu đó ngọt ngào là thế, nhưng hôm nay lại thành ra phiền phức bó buộc. Điều ấy là vì tôi hay vì ai?

Chúng ta rơi về đâu cùng những ám ảnh vẫn thường xuyên ngủ dậy trong tâm trí.

Tôi nhiều lần mơ thấy anh đi cùng người khác, nhiều lần hình dung ra từ trong mái tóc quen là một con người từng thiết tha như da thịt. Nỗi nhớ hôm nay không hiện ra mọi lúc, nhưng sự sâu sắc dường như còn khắc khoải hơn.

Tôi không đo nổi lòng mình và thực sự ghét cảm giác đó.

Tôi biết chúng ta sau này sẽ không chung bước.

Thật khó để hai con người từng chia đôi ngả đường có thể bắt nhịp những yêu thương trở lại. Cảm giác trở về không còn những lạ lẫm. Mỗi va chạm vào tiềm thức đều gợi ra những cách thức của buồn rầu. Tôi đâu muốn tình cảm chúng ta như thế. Nỗi lo hôm nay tôi đâu muốn mỗi đứa phải tự mình giành một nửa. Nhưng đời mình phải thế, biết trách ai bây giờ?

Bảo Bảo

© 2021 Ghi rõ nguồn "laodongthudo.vn" khi phát hành lại thông tin từ website này