Giấc mộng nào rồi cũng sẽ phôi phai

09:24 | 22/03/2019
(LĐTĐ) Tôi yêu anh, năm ấy tôi vừa mười sáu tuổi. Mọi người xung quanh khuyên tôi không nên bắt đầu mối quan hệ đó, họ nói rằng anh không phải là người có thể thuộc về tôi, tôi không thể nắm giữ một trái tim ngựa hoang.  
giac mong nao roi cung se phoi phai Em hãy yêu trọn vẹn với tình yêu của em
giac mong nao roi cung se phoi phai Khi tim người không còn thuộc về anh nữa

Nhưng thực lòng tôi không màng. Tình cảm bắt đầu, trái tim tôi hát ngôn ngữ của nụ cười ánh mắt. Những hơn thiệt hay khổ đau, nhiều cỡ nào tôi cũng sẵn lòng trả giá. Có lẽ tuổi mười sáu đó đẹp nhất bởi vì trái tim của tôi sẵn lòng trả giá bằng tấm lòng hồn nhiên hết mực.

Chúng tôi bên nhau, câu chuyện đẹp được viết bằng hai trái tim non trẻ. Có lẽ vì vậy mà tình cảm của chúng tôi đã xảy ra quá nhiều lỗi lầm và hờn giận.

Tôi yên lặng những lần anh mắc lỗi. Tôi chẳng muốn nói đi nói lại dày vò nhau làm gì, đối diện những tổn thương, tôi muốn một mình nhiều hơn, rồi thì yêu quá, lại tha thứ trước vài câu xin lỗi của anh.

giac mong nao roi cung se phoi phai
Ảnh minh họa: Ái Khanh

Ngày anh đi học đại học, hai chúng tôi đã hứa sẽ đợi nhau. Tôi từng mơ, con phố có hai chúng tôi học chung, đó là một con phố hạnh phúc. Tôi sẽ yêu lắm những buổi chiều thứ bảy, cùng nhau đi xe thật lâu trên những tuyến đường vắng....

Rồi thì anh đi. Thời gian đó, những tin nhắn và quan tâm cứ dần thưa thớt. Anh nói bận không về gặp tôi được trong khi những cuộc vui bè bạn của anh vẫn diễn ra đều đặn, chính tôi vẫn nhìn thấy qua những tấm hình anh đưa lên mạng xã hội.

Tôi hẹn anh vì muốn nói với anh vài điều của xa cách, nhưng rồi cuộc gặp đó hóa thành cuộc cãi vã. Tôi còn nhớ lúc trước sau mỗi lần cãi nhau, anh sẽ vội xin lỗi và bảo tôi rằng: “Đừng rời xa anh, anh không thể thiếu em được”. Nhưng lần này thì mọi chuyện khác. Điều anh chờ ở tôi không phải là sự nguôi giận mà là một lời “chia tay”.

Mọi chuyện diễn ra như vậy đấy, “người yêu” anh nhắn tin cho tôi, nói chuyện với tôi bằng giọng điệu của một “nhân vật chính”. Còn anh thì im lặng, không một lời giải thích hay xin lỗi.

Rồi vài tháng sau, cô ấy lại nhắn tin cho tôi như tìm sự đồng cảm: “Hắn bỏ chị rồi, sao hồi trước em không nói với chị là hắn đa tình đến thế, bạc bẽo đến thế?”. Tôi không nói gì, vì chẳng ai có thể đồng cảm khi yêu chung một người.

Tôi từng yêu anh bằng tất cả bản năng và say đắm của tuổi trẻ. Tôi chưa trưởng thành nên ngốc nghếch, càng yêu càng tổn thương nhau bằng những điều chưa thế ghép lại cho tròn, nhưng đó là thứ tình yêu từ tận đáy lòng không toan tính, đối với tôi thực sự rất thiêng liêng.

Cuối cùng, đổi lại cho hai năm kỷ niệm cũng chỉ là một lời chia tay chóng vánh. Những con phố tưởng tượng của tôi trong lúc xa anh biến thành cơn ác mộng, nhưng vẫn cứ làm day dứt tim.

Tim tôi cứ như thế, chẳng thể lành lại, những giấc mộng vẫn chẳng bao giờ thôi gây những vết thương dù nó vẫn cứ tan biến vào ban ngày. Cho đến khi tôi bất chợt gặp anh trên phố, hốc hác, già nua, luộm thuộm đang nhìn theo đàn con nhỏ chạy trên vỉa hè. Thỉnh thoảng anh dừng lại, ngước lên nhìn những cành cây vào mùa thay lá. Mắt anh thật buồn, hơn cả những giấc mộng của tôi.

Ngựa hoang thật sự đã mỏi gối hay anh bị vướng vào một sợi dây ràng buộc không mong muốn? Tôi chẳng biết nữa, nhưng tôi vui vì đã không là người nắm giữ trái tim ngựa hoang.

Dương Nguyên

© 2021 Ghi rõ nguồn "laodongthudo.vn" khi phát hành lại thông tin từ website này