Bao giờ anh lớn?

07:59 | 19/09/2018
(LĐTĐ) Anh hỏi em rằng: từ bao giờ em trở nên thay đổi. Anh nghi ngờ về tình yêu của chúng mình, có phải ngay từ đầu đã chỉ như một trò vui?  
Ai sẽ lắng nghe ta?
Tất cả mọi thứ đều sẽ hao mòn

Hai chúng ta từng trải qua những tháng ngày hết sức hạnh phúc. Cả hai đứa đã từng cảm nhận: trên thế giới dường như chẳng có ai hiểu mình đến thế. Em thật lòng từng tha thiết muốn đi bên anh, mặc kệ những khó khăn chờ mình vun đắp, cả những giấc mơ chưa từng có đủ thời gian để trọn vẹn.

Có người nói em là kẻ hai lòng. Nghe câu nói ấy thật đau, nhưng em chấp nhận! Con gái hai lòng là thứ con gái mới hôm trước tha thiết yêu, ngày hôm nay đã mong muốn đổi khác. Em chấp nhận mọi người nói rằng lòng tin của em không kiên vững, là em đã lừa dối anh một khoảng thời gian, chỉ yêu cho vui.

Bao giờ anh lớn?
Minh họa: N.B

Nhưng anh ơi bao giờ anh lớn?

Những giấc mơ viển vông không thể mài ra để ăn được. Đàn ông cần phải có cả ý chí và lý trí để có thể đi về hướng giấc mơ của mình. Anh muốn lay chuyển thế giới nhưng lại lười biếng với đam mê. Anh có thể vẽ được những viễn cảnh nhưng lại không hành động từng chút nhỏ vì nó. Để chúng ta phải nói với nhau những điều này, liệu có xót xa quá.

Tình yêu đó của chúng mình từng rất thiết tha và thật lòng. Mình thích nhau, vui khi nhìn thấy nhau và hợp trong từng lời nói.

Thứ tình yêu màu hồng buổi đầu chẳng mấy nghĩ suy. Người ta bảo những thứ nhất thời đều có thể trở nên sâu đậm, khi mà nó đến đúng lúc và hai con người có thể vì nó mà vun đắp. Em từng nhắc anh về những cố gắng, từng muốn anh thay đổi những thói quen. Em từng muốn một tương lai tốt hơn của chúng mình sẽ bắt đầu trong hôm nay, và em sẵn sàng bước đi cùng anh trong thời điểm khó khăn nhất.

Nhưng anh thay đổi được gì? Hai chúng ta sẽ có được những gì?

Một tình yêu nào đâu có ý nghĩa, khi con người ta đã không thể làm được gì cho nhau. Em không thể giúp anh tốt nên, anh cũng chẳng thể cho em cảm giác về một điểm tựa. Và người ngoài, họ hiểu được bao nhiêu về câu chuyện của chúng mình.

Bao giờ anh sẽ lớn? Em đâu còn mãi xuân xanh, kiên nhẫn của em đã từng nhiều thế, hôm nay cũng cạn đi vì những bất lực.

Chuyện hôm nay em nói, có thể phần nhiều là lý trí. Mọi người có thể không thấy trong em những tha thiết ngày đầu. Họ luôn nghĩ một người ra đi đơn giản là vì họ muốn đi, chẳng ai hiểu cảm giác đau thắt khi nhớ về những kỷ niệm ở lại. Chúng ta đã dành cho một người cả quãng thời gian chẳng dài nhưng cũng không hề ngắn. Những hạnh phúc ban sơ, nhiều thời khắc từng quên, nhưng có lúc sẽ trở về và hiện nguyên cảm xúc.

Nhưng tiếp tục đi bên nhau sẽ chẳng được gì. Em cần điểm dừng cho sự mệt mỏi, anh cũng cần một nỗi đau để có thể nhìn lại. Chi bằng như thế: mình rời bỏ cho một sự trưởng thành...

Diệp Anh

© 2021 Ghi rõ nguồn "laodongthudo.vn" khi phát hành lại thông tin từ website này