Kể từ ngày yêu thương bị buông bỏ

08:12 | 10/02/2018
Tôi muốn ôm anh thêm một phút, trước khi rời xa. Đó là mong muốn ngốc nghếch mà tôi biết rằng mình chắc chắn sẽ không thực hiện. 
tin nhap 20180209222537 Ai cũng nghĩ mình cho đi nhiều hơn trong tình yêu
tin nhap 20180209222537 Sống như một cơn gió
tin nhap 20180209222537 Để nỗi nhớ không hóa thành niềm đau
tin nhap 20180209222537 Này cô gái, hãy mở lòng và yêu đi!

Kể từ ngày yêu thương bị buông bỏ, cả tôi và anh đều đã đi quá xa những khoảnh khắc tươi đẹp ngày nào. Cả tôi với anh đều không đối xử tốt với tình yêu ấy. Chẳng có gì khó hiểu khi mà hai đứa giờ đã không còn nhau.

Trong mỏng manh của nỗi nhớ và trong sự thiếu vắng một hơi ấm, tôi đột nhiên nghĩ đến anh. Dĩ nhiên là chỉ nghĩ đến chứ không thể chạm vào. Tôi không muốn chạm vào dĩ vãng ngày hôm ấy, bởi vì thực tại này không nên có thêm một lần xáo trộn.

Tôi với anh đơn giản chỉ là một cuộc tình chỉ có nụ, mãi chẳng đơm bông.

Tôi nhớ tiếng bước chân của anh vào những buổi sáng sớm. Bởi vì tối hôm trước, trước khi đi ngủ tôi có dặn: “Ngày mai qua đón em đi làm nhé! Em để cửa”.

tin nhap 20180209222537

Tiếng bước chân đó lặp đi lặp lại nhiều ngày. Những tiếng bước chân khẽ như những giọt mưa đầu xuân. Sau này chúng mình mất nhau thật, em muốn anh nghiêm túc với sự quan tâm của mình. Bởi vì những quan tâm nhỏ bé và lặp lại hằng ngày của đàn ông sẽ khiến phụ nữ quen. Cô ta dễ rung động! Cô ta dễ tưởng rằng người đàn ông thường quan tâm mình là người đàn ông của mình.

Anh biết không, những ngày tháng đó, tôi đã từng xem anh là tín hiệu của ánh sáng. Vậy mà rồi cuộc tình đó chẳng thể trưởng thành.

Ngày hôm nay, tôi thấy tiếc cho chúng ta. Hóa ra thứ mà chúng ta gọi là tình yêu, rồi cuối cùng cũng chỉ là “một cuộc yêu”. Khác nhau nhiều lắm anh ạ. Vì cuộc yêu thì vội vàng! Cuộc yêu thì luôn chất đầy những ngộ nhận. Mình cứ đi với nhau trong vô thức của người say, tới khi ngoảnh đầu suy nghĩ lại thì yêu đó là sai, thương đó là sai. Chỉ có nỗi buồn là thật.

Tôi thấy tiếc cho những tháng ngày xưa cũ của chúng ta. Ngày chúng ta tìm thấy một người, như thấy được một khoảng trời bình yên. Nhìn thấy nhau, chúng ta cảm giác sâu sắc về một điểm tựa thật vững giữa sóng gió của cuộc sống.

Cuộc sống ấy làm gì có chỗ cho những ngây thơ hồn nhiên. Và chúng ta có quá nhiều điều không hợp. Chân chúng ta đi thì không vững. Nếu bây giờ tôi nói tôi còn yêu anh, chắc người ngoài nhìn vào chỉ cười: còn yêu thì tại sao không quay lại bên nhau?

Tôi không trả lời được câu hỏi đó. Ngày chúng mình xa nhau đã được báo trước trong những giấc mơ của tôi. Là khi câu chuyện của hai đứa đã chẳng còn lưu luyến như trước nữa. Mình chẳng có thì giờ để mà lưu luyến nhau. Mình chẳng có đủ “điều kiện” để mà lo lắng cho nhau. Và hơn hết, mình chẳng thể nào vô tư mà yêu nhau trong những niềm lo riêng của bản thân.

Dễ hiểu thôi mà: mình đã từng ngốc vì nhau. Và bây giờ thì chúng mình không còn ngốc nữa. Điều ấy liệu rằng có đáng buồn quá?

Ngày hôm nay, tôi muốn khóc cho anh lần cuối! Chàng trai mà tôi từng yêu từng thương.

Có lẽ không nên nhắc điều này, nhưng sự thật là, tôi vẫn còn nhớ sâu sắc những gì là tốt đẹp anh mang đến. Chúng mình đã từng yêu nhau, điều ấy cũng có nghĩa là: tôi đã từng rất yêu anh. Tôi nhớ môi hôn anh trong tiếng nhạc. Nhớ những lần bối rối trước một thói quen chưa tường tỏ nơi nhau.

Có thể mỗi lần tiếng nhạc cũ cất lên, tôi lại thèm được anh ôm. Có thể vào những sáng sớm lao xao, tôi vẫn mong ngóng tiếng bước chân của anh. Và có thể tôi vẫn còn muốn càu nhàu anh những thói quen mà anh chẳng bao giờ nhớ.

Có thể là tôi vẫn còn tiếc cuộc tình giản đơn của đôi mình, dù cuộc tình đó đã tới lúc phải quên đi.

Bảo Bảo

© 2021 Ghi rõ nguồn "laodongthudo.vn" khi phát hành lại thông tin từ website này