Màn đêm của bố, đôi mắt của con

20:20 | 31/10/2015
Đêm tắt ánh sáng và bật lên những cảm xúc của con người. Cảm xúc trở nên rõ ràng từng vị trong đêm, có thứ xúc cảm thật ngọt ngào nhưng cũng có những cảm giác làm trái tim mặn chát.
Khu rừng yên ả
Bố đã “quẳng gánh lo” sang vai mẹ mà “vui sống”

Đêm cho tôi mặn đắng trái tim trong những nghĩ suy về bố. Tôi với bố luôn không hợp nhau, hai bố con không bao giờ nói chuyện được quá lâu, nếu lâu nếu có thì cũng toàn bất đồng.

Tôi nhìn sự quan tâm của bố người ta dành cho con họ. Có lẽ tôi trẻ con. Nhưng không hiểu sao ấn tượng của tôi về bố chỉ là những lạnh nhạt, những lời mắng và cả những trận đòn. Có lẽ bạn cười tôi, có lẽ bạn đang thấy ở bạn một con người khác tôi lúc này. Riêng tôi thì thấy, đôi khi người ta ngộ nhận về những đạo đức nơi mình, dối lòng mình và cho nhau những yêu thương nửa vời đầy chơi vơi.

Tôi không thích bố. Hình ảnh bố vẫn luôn gọi trong đêm những buồn tủi của trái tim tôi.

Thế rồi một ngày, em trai tôi mất.

Em trai mất. Cả nhà tôi chỉ cuốn quanh một nỗi buồn, nỗi buồn như cơn lũ xoáy gia đình tôi vào những điên đảo của cảm xúc. Và, từ trong một góc của căn nhà, tôi lặng thấy bố khóc.

Màn đêm của bố, đôi mắt của con

Tôi lặng nhớ, hằng ngày ông vẫn hay quát mắng thằng bé, cũng như cư xử thô bạo với tôi..Một nỗi buồn lạ lẫm chen ngang vào nỗi buồn đang cồn cào trong tôi khi em tôi đi mất... Sống mũi tôi cay thêm trước những giọt nước mắt của cha....

Người đàn ông mà trong ký ức của tuổi thơ, tôi vẫn nghĩ là khô cứng ấy, bây giờ lại khóc, khóc miên khóc man.. Giá mà kẻ ra đi là một người có tuổi, hay một ai khác thì có lẽ ông đã lặng lẽ mà chôn nỗi buồn vào vẻ lạnh lùng của mình.

Nhưng đây là em trai tôi, là tiếng cười đùa của cả gia đình.

Trong thoáng chốc, tôi cảm nhận một nỗi buồn ghê gớm vồ vập lấy trí óc, lấy những xúc cảm của tôi... Bố tôi rất thương thằng bé.

Trong đầu tôi đột ngột lóe lên một câu hỏi, hỏi như là để dằn vặt lòng mình: Sao lâu nay tôi chỉ thấy những lạnh lùng từ bố, sao lâu nay tôi chỉ nhìn những ấm áp mà những đứa bạn nhận được?

Chúng là con nhà giàu, còn tôi...

Bố chúng kiếm được nhiều tiền, còn bố tôi thì bán mạng cho đấy trời để nuôi tôi sống. Tôi lại nhớ cảnh bố tôi hay ngồi uống rượu. Rồi ông trách mắng tôi. Không phải ông, có lẽ là rượu ông uống đang trách mắng tôi.

Tôi thoáng nghĩ, có lẽ ông buồn.. Tôi chợt nhớ tới mấy lời ngắt quãng của một bài hát:“ngày xưa cha ngồi uống rượu, mẹ ngồi đan áo...Thương cha chí lớn không thành...”.

Có lẽ ông buồn....

Tại sao tôi không nhìn thấy nơi con người cõng trên vai cả bầu trời để cho tôi có cái ăn một nỗi buồn, tại tôi chỉ thấy nơi ông những lạnh lùng và chua chát...

Trong những lạnh nhạt có phải vẫn ẩn chứa niềm lo lắng...

Gần cuối tháng, bố gọi điện cho tôi: “ Con hết tiền chưa để bố gửi lên cho”. Cách nói chuyện của ông với tôi khác đi từ ngày em tôi mất. Và mắt tôi cay, nước mắt lăn dài ra. Tôi lại rơi nước mắt trong đêm khi nghĩ về bố, mặc dù bóng tôi đang nói với tôi những ngọt ngào.....

Nguyên Bảo – Thanh Hà

© 2021 Ghi rõ nguồn "laodongthudo.vn" khi phát hành lại thông tin từ website này